Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhặt Được Nhân Ngư Alpha

Chương 6

« Chương TrướcChương Tiếp »
Alpha chưa bao giờ trải qua thời kỳ phát tình của mình bằng cách dựa vào thuốc ức chế.

Đối với những kẻ cầm tù anh, kỳ phát tình của anh là một niềm vui, không cần phải tốn tiền mua thuốc khiến anh rơi vào kỳ phát tình mà vẫn có được một mỹ nhân ngư xinh đẹp biết nghe lời để vui đùa.

Bình thường Alpha lạnh lùng và cứng đầu bao nhiêu thì trong thời kỳ phát tình anh lại yếu đuối bấy nhiêu.

Nhìn thấy kẻ vốn luôn nổi loạn giờ đây không thể kiểm soát phản ứng sinh lý của mình, bọn chúng vui mừng khôn xiết, làm sao có thể cung cấp thuốc ức chế để giảm bớt khó chịu cho anh?

Vì thế Alpha sợ ống tiêm không phải là không có lý do.

Nhưng Omega, vì lo lắng cho anh, đã dậy giữa đêm nhiều lần để vào phòng tắm kiểm tra tình hình của anh, khiến anh cảm thấy áy náy.

Rõ ràng là đã chuẩn bị đầy đủ đồ ăn, nước uống, thậm chí cả thuốc hạ sốt và thuốc sát trùng trong phòng tắm, nhưng Omega vẫn không yên tâm, ngủ không ngon giấc.

Đến lần thứ năm Omega định ngồi dậy, cậu chợt thấy cửa phòng tắm bị đẩy mở.

Alpha bước ra, trước tiên cầm đèn phát sáng nhỏ của anh đặt lên tủ đầu giường.

Sau đó quay lại phòng tắm và mang theo một đống vỏ sò nhỏ và rong biển ra ngoài.

Có lẽ lo lắng làm ướt giường, Alpha thậm chí còn quấn những bảo bối nhỏ trong một chiếc khăn.

Omega đang tự hỏi, người này định làm gì khi sắp đặt đồ đạc ra khắp giường?

Chỉ trong giây lát, Alpha cũng chui vào trong chăn, co ro đôi chân dài, ôm chặt những bảo bối nhỏ của mình trong lòng.

Nhìn cảnh tượng này, Omega vừa buồn vừa xót: Đúng như Alpha đã nói, anh ngủ ở đâu cũng như nhau, co ro lại như một đứa trẻ thiếu cảm giác an toàn.

Cậu cứ tưởng Alpha sẽ đi ngủ, nhưng người bên cạnh đột nhiên lại ngồi dậy rồi quay lại phòng tắm, lần này mang theo một tuýp thuốc mỡ.

Vì đuôi cá của Alpha bị trầy xước, nên cậu đã đưa thuốc mỡ cho anh tự bôi.

Chẳng biết Alpha đã bôi hay chưa, nhưng lúc này anh đang lén lút mở chăn của cậu, mò mẫm trong bóng tối để bôi thuốc lên vết thương ở chân mà cậu bị cắt vì chai dịch dinh dưỡng bị vỡ.

Bảo rằng cậu không cảm động thì chắc chắn là dối lòng: Ôi, Ngư Ngư của cậu thật tốt!

Không thể tiếp tục giả vờ, Omega nhẹ nhàng nói: "Được rồi, Ngư Ngư ngoan, đi ngủ thôi."

Alpha lập tức cứng người, nhanh chóng ném tuýp thuốc mỡ đi rồi quay lưng lại, rút vào trong chăn.

“Ngư Ngư đừng sợ, ở đây không có người xấu đâu."

Omega bắt đầu hát ru khúc hát mà mẹ cậu từng hát cho cậu, cuối cùng cậu cũng không biết là mình ngủ trước hay Alpha ngủ trước.

Khi thức dậy vào buổi sáng, điều đầu tiên Omega làm là kiểm tra tình trạng của Alpha.

Không tiêm thuốc ức chế khiến Alpha ngủ không yên, khuôn mặt đỏ bừng vì sốt cao, còn cơ thể co ro thì run rẩy.

Omega ngồi dậy, lấy thêm một chiếc chăn khác từ tủ rồi đắp lên người Alpha: "Ngư Ngư có lạnh không?"

Alpha, người bình thường chắc chắn sẽ bật dậy, giờ chỉ cố gắng mở mắt, thấy là Omega rồi lại nhắm mắt rồi rúc sâu hơn vào chăn.

Giữa việc bất ngờ tiêm thuốc ức chế cho Alpha hay dán miếng hạ sốt, Omega chọn phương án bảo thủ, lấy một miếng dán hạ sốt: Ngư Ngư, để tôi dán miếng hạ sốt cho anh nhé?

Không nóng đâu, thử xem, mát lạnh và thoải mái lắm."

Cậu đưa tay lên trán anh, lần này Alpha không tránh, ngoan ngoãn để cậu dán miếng hạ sốt.

Một lúc sau, Alpha trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ đột ngột mở mắt, khàn giọng nói: "Đi... làm..."

Omega thoáng sững sờ, rồi nhẹ nhàng trấn an: "Hôm nay không đi làm, tôi xin nghỉ rồi, ở nhà với Ngư Ngư."

Bỏ lại một nhân ngư sắp chết để đi làm ư? Chắc không đợi đến lúc cậu tan làm thì Ngư Ngư của cậu đã thành cá khô mất rồi.

"Anh còn rảnh mà lo cho tôi ư? Lo cho bản thân anh còn không xong ấy chứ." Omega đùa.

Alpha, ngượng ngùng và tức giận, nhặt lấy một chiếc vỏ sò định ném vào cậu.

Thấy Alpha có vẻ khỏe hơn, Omega thử thương lượng với anh: "Ngư Ngư, uống chút dịch dinh dưỡng được không? Anh cả ngày chưa ăn gì rồi."

Alpha không nói gì, Omega liền đổ dịch dinh dưỡng vào một cái bát nhỏ, dùng thìa múc một muỗng đưa tới miệng Alpha.

Cậu cứ tưởng Alpha sẽ quay lưng phớt lờ, nhưng không ngờ anh lại há miệng uống.

Omega: Rồi, hiểu rồi, hóa ra Ngư Ngư của cậu muốn được người khác đút ăn.

Từng muỗng một, Omega đút hết cả chai dịch dinh dưỡng, sau đó hỏi ý kiến Alpha: "Anh có muốn về bồn tắm nghỉ ngơi không? Kỳ phát tình mà ở trong nước thì có khó chịu không?"

Alpha lắc đầu.

"Anh không cần lo cho tôi đâu, giờ là ban ngày rồi, tôi không ngủ, có thể thường xuyên vào phòng tắm kiểm tra anh."

Alpha vẫn lắc đầu.

"Anh chắc chứ? Đừng cố quá..."

Omega còn định thuyết phục thêm, nhưng bỗng nhiên thấy nhân ngư của mình đỏ hoe mắt, nước mắt sắp trào ra.

"Không phải cậu bảo tôi ngủ trên giường sao...? Giờ lại đuổi tôi đi..." Alpha nghẹn ngào nói trong ấm ức, "Tôi đã mang cả đèn cá nhỏ và vỏ sò của mình qua đây rồi..."

"Không, không, tôi không đuổi anh đâu, tôi còn mong anh ngủ trên giường nữa ấy! Chỉ là tôi lo lắng trong kỳ phát tình mà giữ hình dạng con người thì sẽ khó chịu hơn thôi! Ngủ trên giường tốt mà, ngủ trên giường tốt, chúng ta không chuyển đâu, không chuyển, đèn cá nhỏ và vỏ sò đều ngủ trên giường, Ngư Như đừng lo!"

Chỉ cần Ngư Ngư bảo bối khóc, Omega lại cuống cuồng, vừa dỗ vừa khen ngợi.

Trong suốt kỳ phát tình, Alpha ốm yếu và cuộn tròn cả ngày trên giường.

Omega chỉ nghĩ rằng anh không khỏe trong người, cho đến khi cậu cắt trái cây từ bếp ra thấy Alpha trong lúc ngủ trưa vô thức kéo chăn lên sát mũi, cậu mới thoáng nghĩ ra một điều:

Có khi nào Alpha muốn ngủ trên giường không phải vì rời xa nước thoải mái hơn, mà vì mùi hương của pheromone?

Bỏ qua việc Alpha là một nhân ngư, chuyện AO hấp dẫn lẫn nhau vốn là quy luật tự nhiên, huống chi hai người đã sống chung với nhau quá lâu, chính xác hơn là đã ở bên nhau suốt thời gian qua.

Nghĩ đến đây, mặt Omega bỗng chốc đỏ bừng: Sao mình có thể có ý nghĩ như vậy về Ngư Ngư của mình được chứ?

Dù xấu hổ, nhưng khi cậu lén thả pheromone ra, sau đó phát hiện Alpha đang ngủ say từ từ giãn đôi mày nhíu lại, cậu liền xóa tan mọi lo lắng.

Kệ đi, miễn Ngư Ngư của cậu thích, thì cho chút pheromone có sao đâu chứ?
« Chương TrướcChương Tiếp »