Chương 53: Hắc ám đồng thoại nhạc viên (34)

GẤU BÔNG ĐIÊN RỒ

Nội dung của nhật ký dần dần hiện thêm nhiều hơn, mốc thời gian bên trong rất gần với ngày xảy ra vụ hỏa hoạn tại khu vui chơi.

Ngày X tháng X năm XXXX

Tôi là Alice, từ trong một cái góc phủ đầy bụi tôi tìm được quyển nhật ký này, nhận ra khi còn bé tôi chỉ mới viết được một trang, phía sau đều trống không. Vì thế, lúc này tôi quyết định viết thêm vào những trang giấy trắng này.

Ngày X tháng X năm XXXX

Vẽ thêm một tấm bản đồ, là bản đồ của khu vui chơi

Ngày X tháng X năm XXXX

Khu vui chơi rất rộng lớn, khắp nơi đều là những thứ không tưởng tượng được.

.....

Theo cái nóng của ngọn lửa, trên giấy dần hiện ra hình vẽ của bản đồ. Alice dùng các ký tự khá đơn giản để đánh dấu từng khu vực, nhưng lại rất rõ ràng, xem có thể hiểu được.

"Thật tốt quá." Cao Hâm vui vẻ ra mặt: "Alice hẳn là phải đánh dấu nơi ở mình trên tấm bản đồ này. Nếu đúng là như thế, chúng ta muốn tìm ra cô ta cũng dễ dàng hơn rồi."

"Nhưng ký hiệu thật sự có rất nhiều, không thể nhìn ra đâu là chỗ ở của cô ấy." Vương Vân Chi quan sát bản đồ, mắt cậu muốn hoa cả lên. Bởi vì Alice thật sự đánh dấu rất nhiều nơi, hơn nữa tất cả ký hiệu không cái nào giống nhau, có nơi vẽ ngôi sao năm cánh, nơi thì vẽ một bông hoa nhỏ, còn có nơi lại vẻ chân dung một con búp bê.

"Chọn một nơi gần đây để xem thử đi." Hạ Lẫm đề nghị.

"Gần nhất là nơi này." Vương Vân Chi chỉ vào một ngôi nhà gần đó, Alice có để lại một ký hiệu hình con gấu bông trông rất dễ thương ở một nơi phía bên ngoài gần ngôi nhà, có vẻ là phòng ẩn: "Đích đến là gấu bông."

"Xem ra sẽ thú vị lắm đây." Lâm Đồng Nhi hưng phấn: " Đi đến đó ngay đi."

"Đồng ý." Lâm Tuyết Nhi cũng nói.

....

Tòa nhà rất tầm thường, tường bám rêu xám xanh, nền gạch cũng phủ đầy bụi.

"Chỗ này, trước đó bọn em đã từng đến rồi." Lâm Đồng Nhi bật tung cửa bước vào, nhìn xung quanh: "Không có cái gì đặc biệt hết, bọn em cũng không phát hiện được căn phòng nào cả."

"Ừm." Lâm Tuyết Nhi gật đầu nhún vai.

"Quan hệ mấy đứa có vẻ tốt hơn rồi nhỉ." Hạ Lẫm cười.

"Không hề." Lâm Tuyết Nhi lập tức phủ nhận.

"Nhìn trên bản đồ, đường dẫn đến căn phòng là..... nơi này!" Cao Hâm đứng bên cạnh Vương Vân Chi để nhìn bản đồ trong tay cậu, sau đó chạy đến một góc tường rồi chỉ vào: "Chính là nơi này, đi...."

Ông ngây người, bởi vì ngay đó chỉ có một bức tường bình thường.

"Bác Cao Hâm, có phải không đó!? Cái chỗ này mà gọi là phòng ẩn hả." Lâm Đồng Nhi cười nhạo.

"Con nít con đứa thì biết cái gì, trên bản đồ rõ ràng vẽ ở đây." Cao Hâm một bên lẩm bẩm.

Vương Vân Chi cũng nhận ra có điều kỳ quái, cậu cầm bản đồ đi về phía Cao Hâm. Không sai, căn phòng đáng ra phải ở đây mới đúng, vì sao chỉ có một bức tường......

Ngay sau đó xảy ra biến hóa không lường trước được.

Lúc Vương Vân Chi cầm bản đồ đến gần bức tường, tiếng động ùng ùng vang lên, mãnh liệt như địa chấn, nhưng thứ phát sinh ra chấn động vừa rồi chỉ có bức tường kia. Bức tường như được một lực lượng thần bí nào đó điều khiển, nứt thành một cái khe. Cái khe ngày càng to ra, cho đến lúc vang lên một tiếng động thật lớn, cả bức tường mới ầm ầm sụp xuống, lộ ra một thông đạo tối đen.

Phía sau thông đạo là những bậc thang để đi xuống bên dưới. Cao Hâm vẫn còn mang theo ngọn nến lấy từ phòng ăn, ông cẩn thận từng bước đi xuống. May thay, ngọn nến chưa tắt lần nào. Đôi song sinh cũng do dự một chút, rồi cắn môi theo sau Cao Hâm.

"Lão sư, nếu anh thấy lo lắng thì ở lại cũng được." Hạ Lẫm nói.

"Không phải, tôi ngạc nhiên quá mà thôi." Vương Vân Chi hít sâu một hơi, chủ động kéo Hạ Lẫm theo: "Đi."

Đoàn người đi dọc một đường theo thông đạo để xuống bên dưới, thoáng chốc đã đến căn phòng ngầm.

Mùi bụi bặm lập tức xộc vào mũi, nhưng cũng không quá nồng. Nơi này không hẳn là một không gian đóng kín, gió bên ngoài có thể thổi vào, không tính là quá nguy hiểm, hơn nữa, nơi này còn có điện.

Cao Hâm bật công tắc đèn, ánh sáng ảm đạm tỏa ra, chiếu sáng tất cả – Vương Vân Chi lúc này mới hiểu ra vì sao trên tấm bản đồ của Alice lại vẽ hình một con gấu bông. Bởi vì trong căn phòng dưới lòng đất này quả thật có một con gấu bông, hơn nữa lại còn rất lớn, được đặt sát vào tường, cao gần bằng một người trưởng thành.

"Oa! Gấu bông!" Lâm Đồng Nhi reo lên, chạy tới sờ sờ bộ lông mềm mại của con gấu. Nhìn nó khá giống với gấu Teddy, màu nâu, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu, còn mặc một thân quần áo đỏ.

"Phía sau nó có khóa kéo! Loại này người có thể vào được!" Lâm Tuyết Nhi cũng reo một tiếng: "Em muốn có một con như thế này lâu lắm rồi, nhưng ba mẹ chưa bao giờ mua..."

"Thứ này không khỏi làm người ta nghĩ tới Thỏ Tử Tiên Sinh và Miên Dương Tiểu Thư." Hạ Lẫm ghé vào tai Vương Vân Chi thì thầm: "Bọn chúng cũng là đồ chơi bằng lông mềm, sẽ không cùng một loại với nhau đó chứ!?"

"......" Y vừa nói thế, Vương Vân Chi cũng không nhịn được liếc mắt sang nhìn con gấu.

Căn phòng dưới lòng đất hoàn toàn trống không, ngoại trừ con gấu ra thì chỉ còn duy nhất một món đồ phải khiến người ta chú ý, được đặt ở một đầu khác của căn phòng, chính là một cái l*иg sắt thật to.

L*иg sắt thoạt nhìn như được dùng để giam giữ mãnh thú nào đó, mặt trước treo một cái khóa sắt khổng lồ, trên khóa vẫn còn cắm chìa, bố trí vô cùng đầy đủ kĩ càng. Thế nhưng, bên trong lại không có con thú nào, hoặc là nên nói con thú bị giam trước đó đã chết – lúc này, cái l*иg sắt chỉ còn lại một đống xương trắng bên trong.

Vương Vân Chi quan sát cái l*иg, mãi vẫn không nhận ra đây là xương của loài động vật nào.

Mọi người tìm tòi một vòng, cuối cùng vẫn không phát hiện món đồ nào có liên quan đến Alice.

"Thật đáng tiếc, nơi ở của Alice căn bản không phải ở đây, phí công rồi." Cao Hâm thở dài: "Đi thôi, chúng ta lại đến nơi khác tìm xem."

Lúc bọn họ đến nơi tiếp theo, phát hiện nơi đó cũng có một bức tường chặn giữa bên ngoài và căn phòng ẩn, nhưng, sự việc khiến người ta phải chán nản hơn nữa đã xảy ra – cho dù mang bản đồ đến gần bức tường, vẫn không thể phá vỡ được nó.

"Kỳ quái, lúc nãy chẳng phải chỉ cần để bản đồ đến gần bức tường thì sẽ mở được à? Sao lúc này lại mất linh rồi?" Cao Hâm cầm bản đồ khoa tay múa chân trước bức tường, đều không thu hoạch được gì.

Miên Dương Tiểu Thư có lẽ lúc nào cũng để ý đến hướng đi của những người chơi, thấy cả bọn đang bị kẹt ở đây, liền lập tức đến giải đáp thắc mắc: "Các vị người chơi, bản đồ mỗi ngày chỉ phá tường được một lần thôi!"

"A?" Lâm Đồng Nhi bất mãn: "Sao có thể như vậy?"

"Vậy mỗi ngày chỉ có thể đi thăm dò một lần thôi à?" Lâm Tuyết Nhi có chút gấp gáp: "Tìm tới khi nào chứ, nói không chừng phải tìm cả một năm trời...."

Những ký hiệu của Alice trên bản đồ nhiều vô số lại còn khác nhau, phải dành cả năm để tìm là thật.

"Không sao, khu vui chơi sẽ không thu tiền cơm của mọi người đâu." Miên Dương Tiểu Thư hùng hồn nói: "Phòng của chúng tôi, mọi người muốn ở bao lâu đều được, thức ăn cũng sẽ luôn được cung cấp cho mọi người, xin hãy yên tâm!"

"..."

Dù có là thế thì trong lòng cũng không yên ổn được.

Tất cả vở kịch đều đã diễn hết, dò xét cũng đã xong, các người chơi lâm vào tình cảnh buồn chán không có việc gì để làm, đôi song sinh và Cao Hâm không thể làm gì khác hơn là quay về gian phòng của mình.

"Lão sư, mọi người đều trở về cả rồi." Hạ Lẫm kéo Vương Vân Chi: "Cho nên, chúng ta đi dạo thôi!"

"....." Vương Vân Chi phát hiện bộ dạng Hạ Lẫm đang tràn đầy hứng khởi, cùng nhau đi dạo mà cũng có thể cao hứng như vậy?

"Khu vui chơi này rất cổ quái, nhưng may là tôi còn có cơ hội cùng kề vai với anh." Hạ Lẫm duỗi người: "Không thể tưởng tượng được, trong cái khối lập phương tiếp theo còn có được cơ hội thế này hay không nữa."

Kỳ thực, dù là ở khối vuông đầu tiên, trong thế giới băng tuyết lạnh lẽo, bọn họ vẫn có được cơ hội đi cùng nhau, không như cái thế giới đầy rẫy tang thi kia....

Vương Vân Chi cũng không biết trước được cái khối lập phương tiếp theo có nguy hiểm hơn nữa hay không, chỉ đành thuận miệng dỗ dành Hạ Lẫm: "Đừng lo, đến lúc quay lại thế giới thật, tất cả đều sẽ tốt hơn thôi."

"Tôi sắp quên thế giới thật là cái dạng gì luôn rồi." Hạ Lẫm cười lắc đầu: "Hơn nữa, thế giới thật so với trong này còn tàn khốc hơn, không thích chút nào."

Vương Vân Chi nhìn đường chân trời, thái dương đang dần xuống núi, bọn họ đã tốn quá nhiều thời gian, lúc này, một ngày nữa đã sắp sửa trôi qua.

......

Nửa đêm, Vương Vân Chi lại lần nữa bị tiếng đập cửa của Hạ Lẫm đánh thức.

"Chuyện gì?" Vương Vân Chi mở cửa, hỏi.

Kỳ thật, cậu trước kia mỗi khi rời giường sẽ trở nên cáu kỉnh, nhưng sau khi vào Khối Rubik Tử Vong, mỗi khi bị đánh thức đều là Hạ Lẫm làm, thế nên tính khí đó cũng dần biến mất không còn nữa. Dù sao, Hạ Lẫm mỗi lần đánh thức mình, không phải có chuyện quan trọng cần nói, thì chính là muốn bảo vệ mình an toàn. Điều này khiến cho cậu muốn giận cũng không làm được.

"Lão sư, cùng tôi chơi trò này một chút đi." Hạ Lẫm cười cười, lôi kéo Vương Vân Chi ra ngoài.

"Đi đâu vậy?" Vương Vân Chi vừa mới bước khỏi cơn mơ ngủ, đầu óc mơ hồ, nếu như không phải vì vô cùng tin tưởng Hạ Lẫm thì tuyệt đối sẽ không đi theo y.

"Đến cái tầng hầm có con gấu bông ấy." Hạ Lẫm thần bí quơ quơ cái chìa khóa trong tay: "Anh có nhớ ở đó có một cái l*иg sắt chứ?"

"Đương nhiên là nhớ, cái phòng trống không đó, ngoại trừ gấu bông thì chỉ có cái l*иg sắt..." Vương Vân Chi day day huyệt thái dương, nghĩ không ra Hạ Lẫm đến cùng muốn ám chỉ điều gì, nhưng cậu vẫn biết được, chiếc chìa khóa đó chính là lấy từ trên cái l*иg: "Cậu sao lại lấy cái chìa này xuống rồi."

"Không vì sao hết, chỉ muốn chơi cái này một chút mà thôi." Hạ Lẫm nói: "Chốc nữa, lão sư có thể nhốt tôi trong cái l*иg đó được không?"

Cái đề nghị kỳ lạ này khiến cho Vương Vân Chi ngay lập tức tỉnh táo.

"Cái gì?" Cậu hoài nghi bản thân mình nghe lầm gì đó.

"Anh, nhốt tôi vào trong cái l*иg sắt." Hạ Lẫm kiên nhẫn lặp lại lần nữa.

"Cậu có phát sốt không đó!?" Vương Vân Chi hảo tâm đưa tay đến thử nhiệt độ trên trán Hạ Lẫm.

"Đâu có, cho nên mới nói là cùng chơi trò này với tôi mà....."

Tranh luận tới lui vài câu, bọn họ đã lần nữa quay lại căn phòng kia, bước vào thông đạo phía sau bức tường đổ nát. Thế nhưng, trong căn phòng lại phát sinh một vấn đề.

Con gấu bông to lớn kia, đã biến mất.

"Con gấu biến mất rồi?" Vương Vân Chi không ngờ được sẽ có tình huống này, chốc lát ngây ngẩn cả người: "Vật này vừa lớn lại cồng kềnh, ngoại trừ vẻ ngoài dễ thương, cũng làm gì có công dụng gì... Có ai mang nó đi sao?"

"Chắc là vậy rồi! Tâm tư kẻ xấu khó nắm bắt được lắm." Hạ Lẫm cũng hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh ổn định trở lại: "Đừng để ý gấu bông, nó có ở đây hay không cũng có gì khác nhau đâu."

"Vậy bây giờ chúng ta hẳn phải..." Vương Vân Chi vừa xoay người, liền thấy Hạ Lẫm đang sờ vào cái l*иg sắt kiên cố.

"Lão sư." Hạ Lẫm nói: "Nếu như tôi nói với anh, tôi thật ra là một nhân vật nguy hiểm, anh sẽ nhốt tôi vào trong l*иg chứ?"

"Sẽ không, đừng có nói đùa nữa." Vương Vân Chi bị sự cố chấp của y làm cho dở khóc dở cười:"Cậu đêm nay bị làm sao vậy, tự nhiên lại muốn bị giam vào trong đây?"

"Bởi vì lo lắng cho sự an toàn của anh." Hạ Lẫm nói: "Tôi vẫn cảm thấy, dù cho lúc này không còn bao nhiêu người chơi, nhưng vẫn có kẻ muốn gϊếŧ anh."

"Nhốt cậu vào rồi, tôi sẽ an toàn sao?" Vương Vân Chi không hiểu nổi cái quan hệ nhân quả kì lạ này.

Hạ Lẫm gật đầu.

Y lấy chìa khóa ra, cắm vào ổ khóa sắt, cùm cụp một tiếp, mở khóa, sau đó kéo cửa ra bước vào, vẻ mặt thản nhiên ngồi xuống.

"Đừng đùa nữa, Hạ Lẫm, cậu cho rằng mình là con quái vật biết phun lửa hay sao?" Vương Vân Chi cũng ngồi xổm xuống nhìn vào mắt Hạ Lẫm, muốn nhìn thật rõ, đến cùng y đang suy tính chuyện gì: "Mau ra đi, tôi không thích như vậy đâu..."

"Xuỵt." Hạ Lẫm dựng một ngón tay lên, làm dấu bảo cậu chớ có lên tiếng: "Lão sư thông minh như vậy, lẽ nào vẫn chưa hiểu được ý của tôi?"

"....." Vương Vân Chi ngẩn người, cậu quả thực đã hiểu rồi nhưng vẫn mong được giải thích rõ ràng hơn một chút, hết lần này đến lần khác Hạ Lẫm đều thần thần bí bí, lúc nào chuyện cũng kết thúc như vậy.

"Được rồi, lão sư, một mình tôi ở đây là đủ rồi, anh mau rời khỏi đây đi!" Hạ Lẫm giục.

"....." Vương Vân Chi cuối cùng vẫn bị Hạ Lẫm thuyết phục, cậu đích thân khóa lại cửa l*иg, mang theo chìa khóa rời khỏi căn phòng ngầm.

Một mình dạo bước trong đêm tối, Vương Vân Chi cảm thấy cô đơn lạ kỳ. Gió đêm có chút mát mẻ, thổi vào người không biết nên gọi là nhẹ nhàng khoan khoái hay là lạnh lẽo rét mướt, trăng khuyết trên cao chiếu xuống tia sáng không nóng không lạnh, ngay cả đèn màu ven đường đều đã tắt hơn phân nửa, khắp nơi đều tỏa ra một bầu khí chán chường uể oải.

Phía sau truyền đến tiếng động, Vương Vân Chi chợt quay đầu lại, phát hiện chỉ là âm thanh lá cây bị gió thổi mà thôi.

Tôi vẫn cảm thấy, dù cho lúc này không còn bao nhiêu người chơi, nhưng vẫn có kẻ muốn gϊếŧ anh.

Những lời này của Hạ Lẫm cứ quanh quẩn bên tai cậu không dứt, khiến cho Vương Vân Chi cảm thấy nguy hiểm đang rình mò mọi nơi. Đúng vậy, nếu như trong các người chơi vẫn tồn tại phần tử nguy hiểm, vậy thì, mình nhất định là mục tiêu hàng đầu của chúng.

Kẻ đó sở dĩ chậm chạp chưa hạ thủ, đó là bởi vì Hạ Lẫm lúc nào cũng canh giữ bên cạnh Vương Vân Chi như hình với bóng. Giá trị vũ lực của Hạ Lẫm đủ để khiến cho kẻ đó kiêng kỵ, hơn nữa còn tồn tại khả năng có thân phận đặc biệt, thế nên, kẻ đó sau nhiều lần cân nhắc, lựa chọn ẩn nhẫn bất động.

Nhưng khi bắt gặp Vương Vân Chi đang một mình, cơ hội như vậy, nhất định kẻ đó sẽ hành động.

Trong bụi cỏ phát ra tiếng côn trùng kêu, vang lên như một khúc nhạc đưa tang, Vương Vân Chi bình ổn tinh thần, chuẩn bị ứng phó.

Cho đến lúc cậu bước vào đại sảnh của căn biệt thự trắng, tất cả ác mộng như biến thành sự thật.

Bịch, bịch, bịch....

Tiếng bước chân nặng nề vang lên, trên cầu thang dường như có ai đó, à không, vật gì đó đang đi xuống.

Vương Vân Chi đứng tại chỗ, giương mắt nhìn lên cầu thang.

Bịch, bịch, bịch....

Có thể nghe được, thứ đang bước đi có trọng lượng khá nặng, hình thể khá lớn, bước chân thong thả, nhưng dù thế, vẫn có chút nguy hiểm.

Một giây sau, vật kia cuối cùng cũng lộ diện.

Gấu bông, là con gấu bông trong căn phòng ngầm kia, sau khi biến mất một cách thần bí, cư nhiên lại xuất hiện ở đây.

Trong tay gấu bông giơ lên một con dao, con dao lớn hơn nhiều so với dao ăn bình thường. Đây chính là con dao lớn dùng để xẻ thịt trong phòng ăn, vốn không nguy hiểm, nhưng nếu lúc này được dùng để làm vũ khí thì nó hẳn đã được mài qua, lưỡi dao sắc bén, dưới ánh đèn mơ hồ, lóe lên ánh sáng nguy hiểm.

Gấu bông chậm rãi quay đầu sang nhìn Vương Vân Chi, thấy được cậu, nó lập tức chuyển động hai chân vụng về, hướng về phía cậu mà chạy tới. Do hình dáng mà tư thế chạy của nó trông rất buồn cười, nhưng tốc độ đã trở nên nhanh hơn rất nhiều so với lúc bước xuống cầu thang, hơn nữa còn chưa té ngã lần nào.

"...." Vương Vân Chi còn chưa kịp cảm thấy sợ hãi đã lập tức xoay người không chút do dự, chạy ra ngoài bãi cỏ.

Dưới chân đạp lên cỏ xanh ướt sũng, có hơi trơn, phát ra âm thanh loạt xoạt. Tiếng bước chân của con gấu nhỏ hơn cậu, bàn chân mềm mại xù xù, giẫm trên cỏ cơ hồ không phát ra âm thanh gì.

Mặc dù ở khối lập phương trước đó Vương Vân Chi đã trải nghiệm được vô số lần kinh tâm động phách khi đối mặt với chiếc rìu của Segna, thế nhưng..... Không gì có thể so sánh được với cảm giác sợ hãi mãnh liệt như lúc này, trong đêm tối, bị một con gấu bông vẻ ngoài ngây thơ khả ái điên cuồng đuổi gϊếŧ.

Dưới ánh trăng, gương mặt của con gấu càng có vẻ đáng yêu hơn. Đôi mắt vừa to vừa đen vừa tròn, vô cùng dễ thương, còn có hai cái tai nhỏ mềm mại trên đầu, cho dù nhìn thế nào, thì cũng giống một món đồ chơi luôn mang lại cảm giác an toàn được đặt trong phòng ngủ của các bé gái.

Vương Vân Chi thở dốc từng trận, cảm giác thời gian của mình không còn nhiều nữa, thể lực của cậu là có hạn, nhưng thể lực của thứ kia so với cậu thì hơn nhiều... Cứ kéo dài như vậy, chính cậu sẽ không thể chạy thoát.

Đương nhiên, ngay từ ban đầu đã không tồn tại ý định chạy trốn.

Vương Vân Chi xoay người vọt vào trong khu rừng, cậu tránh né các nhánh cây, tận lực tìm kiếm phương hướng, lòng vòng một lúc rồi lại bẻ hướng, chạy về phía tòa biệt thự.

Chỉ cần vào được căn phòng, sẽ tuyệt đối an toàn.

Gấu bông rõ ràng cũng thấy được ý đồ của cậu, tốc độ trở nên nhanh hơn.

Vương Vân Chi hầu như đã tiêu hao toàn bộ thể lực của mình, chỉ đành cố hết sức kéo dài một khoảng nhất định với gấu bông, cậu sớm đã chạy khỏi phạm vi của khu rừng, đứng trên bãi cỏ, xoay người, không chút sợ hãi đối mặt với con gấu.

Đến đây nào.

Gấu bông cũng không ngờ cậu lại đột ngột dừng lại, trong lòng nhất thời không rõ cậu đang mưu tính chuyện gì, đứng sững sờ một lúc, sau đó lại nhanh chóng lao tới. Xa xa nhìn lại, cơ hồ như đang nhìn một cục bông màu nâu tròn đang lăn trên cỏ, nhưng trong hoàn cảnh này, không ai quan tâm chuyện sẽ khen nó có bao nhiêu dễ thương.

Vương Vân Chi hít sâu một hơi, tay đưa vào trong túi, chạm vào tấm thẻ The Hanged Man gõ nhẹ ba cái, đồng thời lẩm nhẩm: "Mời dùng đôi mắt của ta chứng kiến thế giới này...."

Gấu bông đã ngày càng gần hơn, nó giơ con dao sắc bén trong tay lên, đâm về phía Vương Vân Chi.