Chương 13: Thật là một cái đồ đĩ!

Tắm rửa xong, Tô Linh đứng ở trước gương dùng sản phẩm mua được từ hệ thống thương thành trên dưới bôi xong, đắc ý thưởng thức cô gái trong gương, một đầu tóc đen nhánh bóng mượt nữa ướt nữa rối tung, dài tới bả vai, làn da toàn thân trắng nõn non mềm, bởi vì vừa mới tắm xong, lộ ra một màu hồng nhạt kiều diễm, hạ thể thưa thớt dài mấy cọng lông tóc, ngoan ngoãn nằm trên âʍ ɦộ, nụ hoa hồng nhạt gắt gao khép kín, mơ hồ có thể thấy được một vệt nước, đây là thuốc mỡ bảo dưỡng sau khi hòa tan.Tô Linh đi về phía trước một bước, một đôi vυ" lớn khẽ run đập vào mi mắt, một tay không thể nắm giữ được hết, hình dạng hoàn mỹ, đĩnh bạt chót vót, mặt trên là quầng vυ" phấn hồng lặng lẽ nở rộ.

Tâm tình sung sướиɠ chuyển động một vòng trước gương, da trắng mặt đẹp ngực to bím hồng, Tô Linh nhớ lại dáng người của Giang Thính Âm một chút, ừm, ngoại trừ cao hơn cô, không thể so sánh, Hoắc Thịnh còn không phải dễ như trở bàn tay.

Buổi tối Hoắc Thịnh về đến nhà, không thể tránh khỏi nhớ lại những việc vừa mới trải qua lần nữa, một bên tự ghét bỏ, bên kia tiểu huynh đệ lại không tự chủ được nhếch lên tới.

Tô Linh thật là một cái đồ đĩ, ngày thường căn bản không nhìn ra được, nhớ tới cô gái hai mắt đẫm lệ trong bóng đêm, trong ánh mắt thành kính giống như hắn mới chính là tất cả của cô, làn da trơn bóng, chặt chẽ bao vây liếʍ mυ"ŧ…

Cảm giác áy náy đến trễ nháy mắt tràn ngập trong lòng Hoắc Thịnh. Nhưng Hoắc Thịnh lại không nghĩ tới thẳng thắn hết thảy với Giang Thính Âm, hơn nữa sâu trong nội tâm hắn hoài niệm thân thể hương diễm mê người của Tô

Kinh. Hoắc Thịnh tự giễu cười, hắn cùng với đàn ông trên thế giới này không có gì khác nhau, đối mặt với dụ hoặc, khống chế không được nữa người dưới, phản bội bạn gái.

Ngày hôm sau, Hoắc Thịnh theo thường lệ đưa bữa sáng cho bạn gái, thường thường đôi mắt đầu tiên chỉ xem bạn gái nhưng lần này phá lệ nhìn Tô Linh đầu tiên, làn da dưới ánh nắng chiếu rọi xuống trắng nõn trong suốt, giống như là sẽsáng lên, đôi mắt ngập nước trơn bóng, không có tạp chất, ai có thể nghĩ người như vậy là cái đồ dâʍ đãиɠ nguyện ý ăn dươиɠ ѵậŧ đàn ông đâu, tầm mắt không

khỏi chuyển qua ngoài miệng Tô Linh, đỏ bừng, muốn cắn một ngụm.

“Ai, có nghe được tớ nói chuyện hay không, vì sao không trả lời tin nhắn của tớ.”

Hoắc Thịnh hồi phục lại tinh thần,

“Ngày hôm qua tới trở về liền ngủ rồi, không thấy được.” Cảm giác áy náy lại lần nữa dâng lên.

Tô Linh ở chỗ ngồi bên cạnh dựng lỗ tai lên không dấu vết bĩu môi, nói với hệ thống,

“Đàn ông là một giống loài thần kỳ, không thầy dạy cũng hiểu mở ra kỹ năng nói dối.” Không biết là dạng tâm tình gì bổ sung nói,

"Còn là người cao số, đối với tình yêu cũng chỉ là như vậy.”

Hệ thống “.....” Nó cũng không nghĩ tới ký chủ có thể tiến triển nhanh như vậy, nhanh như vậy đem Hoắc Thịnh làm tới tay, tuy rằng còn không có đạt được giá trị tình yêu của Hoắc Thịnh, nhưng đã dính vào một ít vận khí. Nghĩ nghĩ, nhìn giá trị hảo cảm Hoắc Thịnh biểu hiện, vẫn là quyết định đả kích niềm tin của ký chủ.