Chương 2

Vở kịch lớn diễn ra ở lớp 18 năm hai Nhất Trung, nhưng vở kịch lớn cũng không thắng nổi tiếng vang của chuông vào học. Dưới ánh mắt trấn an của Giang Thính Âm làm trung hòa giọng nói bén nhọn oán hận, rốt cuộc Tô Linh cũng có cơ hội tiếp thu tin tức của thế giới này.

Thế giới này là thế giới hiện đại, bối cảnh không hơn không kém với thế giới ban đầu của cô, mục tiêu nhiệm vụ cô phải công lược là Hoắc Thịnh giáo thảo kiêm học bá Trường Trung học Số 1, là thiên chi kiêu tử chân chính, nói đơn giản thì là gia thế tốt học tập tốt, ở quỹ đạo cũ một năm ấy hắn đấu với Giang Thính Âm, từ đó từ vườn trường tới váy cưới, trở thành một đôi người người hâm mộ.

Nhưng đây là quỹ đạo cũ, bây giờ Tô Linh tới, sẽ phát sinh dạng biến hóa gì ai cũng không biết.

Tô Linh thành công nhiệm vụ thượng vị, chia sẻ vận khí trên người mục tiêu nhiệm vụ, hoàn thành nhiệm vụ.

Lúc này Hoắc Thịnh đã ở bên Giang Thính Âm một tháng, đang ở thời ký tình cảm ngọt ngào, Tô Linh cảm thấy có chút khó giải quyết.

Nhưng mà nhiệm vụ không gấp, cô có thời gian cả đời để hoàn thành, dùng một quyển sách dày ngăn trước mặt, Tô Linh bắt đầu tiếp thu ký ức nguyên gốc của thân thể này.

Nguyên chủ cũng gọi là Tô Linh, là thiếu nữ mười sáu mùa hoa bình thường, thành tích hạng trung, điềm đạm ít nói, nhìn như một loại nữ sinh vườn trường bình thường nhất, không được người chú ý.

Đến nỗi gần đây bị chụp mũ tiểu tam mà người khởi xướng chính là người ngồi sau bàn nguyên chủ, dẫn đầu đám lưu manh, đứa trẻ bắt đầu tuổi dậy thì trêu chọc nguyên chủ, không đợi nguyên chủ đáp lại, đã bị em gái người yêu phát hiện, lúc này mới làm cho Tô Linh bị úp một cái nồi từ trên trời rơi xuống.

Hơn nữa còn ném nồi không xong.

Vừa rồi nhìn thấy bộ dạng người đàn bà chanh chua kia, Tô Linh rất muốn làm người thứ ba của cô ta, nhưng nghĩ lại một chút tên côn đồ trong trí nhớ lỗ mũi hếch đến tận trời... Vẫn là quên đi.

Tiếp nhận xong ký ức, Tô Linh quan tâm nhất chính là mặt cô, một tiểu tam tương lai ưu tú không thể hoàn toàn dựa vào mặt, nhưng có một thịnh thế mỹ nhan quả thật có không ít công dụng, có thể trèo lên vị trí rất cao.

Nguyên chủ là một cô giá ngoan ngoãn, bên người không có loại nữ sinh cơ bản này làm gương, không kịp chờ tới khi tan học, Tô Linh đưa một tờ giấy nhỏ cho bạn ngồi cùng bàn, sau đó người bạn cùng bàn không dám tin tưởng ánh mắt ánh lên sự đồng tình bình tĩnh mà nhận lấy gương trang điểm.

Từ trong trí nhở nguyên chủ, có thể biết nguyên chủ không phải cô bé quá xinh đẹp, Tô Linh không dám hy vọng nguyên chủ lớn lên quá xinh đẹp, nhưng nhìn gương xong trong lòng thực sự thở một hơi dài nhẹ nhõm.