Chương 30: Phải học hành tốt!

Tô Linh không khỏi khóc trong lòng, cả đêm làm vài phát súng, làm xong còn phải học và làm bài tập về nhà, cô quá khó khăn, khó nhất chính còn có một giáo viên luôn giám sát cô thời thời khắc khắc.

Hoắc Thịnh : "Nghe hiểu chưa?"

Tô Linh ngoan ngoãn gật đầu : "Nghe hiểu rồi." Để tăng thêm sức thuyết phục, đôi mắt còn không chớp nhìn thẳng vào Hoắc Thịnh.

Hoắc Thịnh tạm thời tin tưởng Tô Linh một lần, biết cô đầu óc không được giỏi, cho nên để ngày mai lại nói tiếp, hôm nay cho cô thêm thời gian để tiêu hóa, ngay sau đó, anh liền thò tay vào trong cặp sách của Tô Linh lục lọi giống như cặp sách của mình, lấy ra một phiếu báo điểm. Đây là kết quả của kỳ thi tháng này.

Quả nhiên, bài thi Tô Linh lại là bài đếm ngược, Hoắc Thịnh : "..."

Tô Linh oan uổng, này cũng không phải là lỗi của cô, là do mạch não của nguyên chủ quyết định, rõ ràng cô cho rằng mình hẳn là có thể làm được những câu hỏi này, nhưng lúc bắt đầu làm lại làm không được. Tô Linh cúi đầu, hai má đỏ bừng.

Nhìn thấy cô như vậy, trong mắt Hoắc Thịnh mắt hiện lên một tia ý cười, âm thanh trầm ấm dịu dàng nói: “Đề thi tháng lần này anh hẳn là đều đã giảng cho em, đặc biệt là toán học, hai câu hỏi lớn cuối cùng anh còn giải quyết cho em, sắp xếp ra những điểm chính, nhưng kết quả...vẫn là không nắm vững được.”

Hoắc Thịnh nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh đầu Tô Linh, cảm thấy bản thân giống như đang nuôi một cô con gái: "Anh cũng không phải muốn em phải thi thật tốt, nhưng ít ra muốn em vào một trường đại học tốt một chút, anh chuẩn bị thi Đại Học Kinh Thị, chẳng lẽ em không muốn cùng anh thi vào cùng một thành phố sao?"

"Đương nhiên là có." Tô Linh ngẩng đầu, ôm lấy cánh tay Hoắc Thịnh, vội vàng nói.

Cô có thể rõ ràng cảm nhận được thân thể này hạn chế, sách giáo khoa cao trung độ khó dần tăng lên, kiến thức càng ngày càng khó, cô hiện tại đi học có thể nghe hiểu những gì giáo viên giảng, nhưng đến lúc làm bài lại không làm được, thời gian dài, cô cảm thấy bản thân gần như chán nản với việc học.

"Muốn thì phải học hành chăm chỉ." Hoắc Thịnh nhẹ nhàng vỗ vỗ Tô Linh. "Em quá ngu ngốc, chính là không học được." Tô Linh chán nản nói, đôi mắt đỏ hoe cực kỳ đáng yêu, khiến Hoắc Thịnh nhịn không được muốn ôm cô vào lòng.

"Không sao, còn có anh ở đây." Nhìn thấy cô khó chịu như vậy, anh cũng cảm thấy trong lòng có chút không dễ chịu, nhưng không có cách nào, thành tích này của cô thật sự quá kém, anh nguyện ý nuôi Tô Linh cả đời, nhưng lại không đành lòng nhìn cô không có một chút khả năng sinh tồn nào, chỉ có thể dựa vào anh.

Không thể không nói rằng, Hoắc Thịnh là một người dịu dàng.