TG2- Chương 2

Chiến tranh kết thúc các tướng sĩ đến thanh lâu thả lỏng, đến Thanh Nguyệt Lâu, Tần Lẫm cũng tới, cũng là lúc này đây, Tần Lẫm gặp được nguyên chủ, người có bảy phần tương tự với nữ chủ.

Nữ chủ lao lực tâm cơ, vì chính là vị trí tối cao, nhưng đương kim Thánh Thượng hướng vào cũng không phải Đoan Vương, Đoan Vương phát động cuộc soán ngôi, bức vua thoái vị, nhưng thất bại, nữ chủ trong một đêm trở thành tù nhân, Tần Lẫm nhận được thư của Đoan Vương, cứu nữ chủ ra, từ đây bắt đầu cốt truyện ngược luyến tình thâm của hai người.

Mà nguyên chủ của cái thân thể này đương nhiên đã đến lúc nên xuống sân khấu, ở Tần Lẫm hậu viện cô tịch cả đời, kết cục không thể xưng là thảm nhất, ít nhất tánh mạng không lo, nguyên chủ chỉ là tiếc nuối, ước nguyện nếu được làm lại từ đầu, nàng muốn thể nghiệm cuộc sống bình thường nhưng hoà thuận vui vẻ.

Tô Linh mở to mắt, vươn tay nhìn nhìn, tay nho nhỏ, thời điểm nàng xuyên đến hẳn là lúc nguyên chủ vừa tới Thanh Nguyệt Lâu.

Nguyên chủ sinh ra trong một sơn thôn nhỏ ở phương nam, ở trong nhà đứng hàng thứ tư, phía dưới có một đệ đệ một muội muội, vì để cho huynh trưởng có tiền cưới vợ xây nhà nên bị bán cho bọn buôn người, bọn buôn người nhìn dáng người nàng tốt, qua tay xong liền bán nàng vào thanh lâu.

Không chờ Tô Linh hồi phục tinh thần lại, một giọng nữ liền kéo lực chú ý của nàng về “Lại cho các ngươi thời gian một nén hương nữa, nhanh cởi đi, sau một nén hương , các ngươi không cởi ta sẽ cho người giúp các ngươi cởi.”

Tô Linh quyết định, trước tiên đặt mục tiêu cho chính mình là trở thành hoa khôi đi.

Một vòng này ước chừng có mười lăm mười sáu cô nương nhỏ, Tô Linh bị chen lấn ở bên trong cũng không thấy được, chỉ thấy lúc này nàng nhanh tay, hai ba bước đã cởi xong y phục và váy áo của mình, trần trụi đứng ở trung gian, không để ý đến ánh mắt kinh ngạc ở xung quanh, nàng đi về phía trước hai bước, hành lễ một cách không thuần thục, “Tỷ tỷ tốt.”

Vân nương híp mắt biểu tình khó lường nhìn cô nương nho nhỏ đứng ở vị trí trung ương, tự nhiên lại hào phóng, một chút cũng nhìn không ra sự khϊếp đảm kinh sợ khi phải tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đứng trước mặt mọi người và hai nam nhân, ở thanh lâu này lăn lê bò lết cả đời, nàng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy có người như vậy, có ý tứ, cũng không biết là không hiểu gì hay vẫn là không sợ.

“Tốt, ngươi nghe lời ta tự nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, tới, tiến lên một bước để ta nhìn kỹ ngươi nào. ”

Yên tĩnh không tiếng động, mười mấy cô nương đứng sau, hai nam nhân đang đứng canh cửa đều bị chấn kinh đứng lặng thinh, nhìn Tô Linh đi từng bước một tiến lên.

Tay Vân nương nâng cằm Tô Linh lên, ngũ quan nàng cẩn trọng mà đoan trang, trước hết nhìn đến chính là một đôi mắt của nàng, trong trẻo có hồn, vừa nhìn đã thấy đáy, giống hàn băng đầu mùa xuân chợt phá tan nguồn suối, thanh triệt lại vô tội, thật là một đôi mắt đẹp.