Chương 12: Đi bờ biển

Ninh Chinh nằm trước cửa hang, dùng móng vuốt cố gắng cạy da sói. Lỗ tai đột nhiên giật giật, lập tức đứng lên nhìn về phía Ninh Phỉ đã rời đi, vừa thấy người về liền ném da sói làm hắn đau đầu xuống, cấp tốc chạy tới.

“Chinh cục cưng!” Ninh Phỉ cười cười vỗ cái đầu to đang củng vào người cậu, ném sợi dây rơm buộc chặt mấy đoạn thân tre cho hổ trắng: “Đi, giúp ta kéo nó về.”

Ninh Chinh cắn dây cỏ, bốn chân mạnh mẽ chạy nhanh về phía hang động. Hắn ném cây trúc đến cửa hang, quay lại đón Ninh Phỉ.

Ninh Phỉ bắt đầu sửa sang lại cây trúc. Ninh Chinh quay đầu nhìn vào mảng da sói bị mình cào nát, cảm thấy có chút xấu hổ.

Hắn còn không bằng một con linh miêu.

Ninh Phỉ không rảnh để ý đến tâm tư của đàn em, cậu tốn rất nhiều sức mới có thể chặt ống trúc thành độ dài mình muốn, sau đó ném tất cả sang một bên, mệt mỏi xoa cổ tay, nói: “Đã đến lúc phải thu thập thức ăn dự trữ, mùa đông năm rồi mày đã trải qua như thế nào?”

Ninh Chinh nghiêng đầu nghĩ.

Mùa đông đối với hắn mà nói là một đoạn thời gian khủng bố, thiếu thốn thức ăn, gió tuyết rét lạnh, không biết khi nào mình sẽ ngủ một giấc không tỉnh. Nhưng có lẽ vận khí của hắn rất tốt, giãy giụa sống đến bây giờ. Nếu là bộ lạc, khả năng cao là họ cũng sẽ tích trữ lương thực đi? Dù sao thì mùa đông cũng không phải mùa tốt để đi săn.

“Có ăn thì ăn, không có gì ăn thì ngủ,” Hắn thấp giọng nói: “Đào một cái hố chui vào, đói quá thì chui ra, có gì ăn nấy… Nhưng rất khó để có thể tìm được đồ ăn.”

Ninh Phỉ có chút kinh ngạc, anh hỏi: “Mi không di cư sao?” Cậu nhớ rõ trong thế giới động vật có nói, những dã thú đều đi di cư cùng với những động vật ăn cỏ, vì chỉ có như vậy mới có thể đảm bảo được lượng thức ăn dồi dào.

“Di cư?” Ninh Chinh lắc đầu nói: “Không có, trong rừng vẫn có thể tìm được đồ ăn, dù sao thì mùa đông cũng chỉ kéo dài ba bốn tháng, nhịn một chút là được.”

Ninh Phỉ sờ sờ bụng mình, cậu không muốn nhịn.

“Ngày mai ta muốn đi đến bờ biển một chuyến, mi ở nhà chờ. Thịt sói trong hang chắc cũng đủ cho mi ăn mấy ngày, chờ khi ta quay lại thì chúng ta sẽ bắt đầu tích trữ lương thực, dù là mùa đông thì tao cũng không muốn đói bụng.”

Ninh Chinh có chút bực bội dùng móng vuốt cào cào mặt đất: “Ta vẫn không thể đi theo ngươi sao?”

Không biết tại sao, hắn muốn ở bên cạnh Ninh Phỉ.

“Hai chúng ta đều đi thì ai giữ nhà? Ta vất vả lắm mới tìm được một nơi ở tốt như vậy, mi xem, có hang động, có cây, có nước, có đồ ăn… Ngoan nào, mi ngoan ngoãn ở nhà vài ngày nhé.”

Ninh Chinh gục đầu xuống, âm thanh nghẹn ngào: “Nhưng mà, nhưng mà ngươi chỉ là một con linh miêu.”

Ta vậy mà lại để một con linh miêu ra ngoài làm việc, còn bản thân thì ở lại giữ nhà? Hắn thấy rất mất mặt hổ có được không!!

Ninh Phỉ một lòng muốn đi tới bờ biển, chỉ là không nghĩ tới sẽ xa như vậy.

Cậu nhảy lên một cái cây thấp, nhìn mấy con linh cẩu sủa loạn xạ dưới tán cây, âm thầm thở dài. Dựa theo hiểu biết của cậu về cách động vật phân bố địa bàn thì loài ăn xác chết như linh cẩu phải ở nơi thảo nguyên trải rộng mới đúng. Thế nhưng bây giờ nhìn trong rừng rậm, nói không chừng cậu còn có thể thấy sư tử, hươu cao cổ ở quanh đây.

Nhóm linh cẩu phía dưới lắc lắc đầu, hướng về phía Ninh Phỉ kêu lên khıêυ khí©h .

Không phải thú nhân, có thể gϊếŧ!

Linh cẩu ăn thịt thối, thịt của nó sợ là cũng không ăn được. Nếu gϊếŧ nó thì lại lãng phí thời gian, mà không gϊếŧ thì phiền.

Ninh Phỉ ngẩng đầu nhìn sắc trời dần sẩm tối, dứt khoát chạy vào không gian.

Những con linh cẩu thấy trong nháy mắt mất đi mùi của con mồi thì có chút mờ mịt, nhưng chúng nó vẫn chưa từ bỏ ý định, ngửi qua ngửi lại xung quanh, cuối cùng thì ủ rũ rời đi.