Chương 17: ta cũng chỉ có mi thôi!

Ngay cả một con linh miêu cũng dám dũng cảm đứng lên chống lại bầy sói, còn hắn thì.…

Trận chiến đó đại thắng, trên thực tế nếu là bình thường, đối mặt với bảy tám con sói cũng khó có thể hoàn toàn rút lui, chứ đừng nói là quét sạch toàn bộ đội quân của đối phương. Nhưng con linh miêu này...

Linh miêu này...

Ninh Chinh cúi đầu nhìn con linh miêu trong ngực đang ngủ say đến mức thổi ra một bong bóng từ mũi, trong mắt hắn tràn đầy vẻ khó hiểu. Nhưng lại nhanh chóng rút đi.

Linh miêu này là của hắn, cậu đã nói cho hắn biết bí mật của mình, cậu đã nói đây là nhà của chúng ta.

Hắn muốn trở nên càng mạnh hơn nữa!

Đợi đến hai năm sau, chờ đến khi mình trưởng thành, nhất định sẽ cao lớn dũng mãnh hơn bây giờ, mặc dù hắn là một con hổ trắng chưa trưởng thành, nhưng cái gì cũng không sợ!

Hắn có người nhà phải bảo vệ!

Sáng sớm tinh mơ, tiếng chim ríu rít bên ngoài làm xao xuyến lòng người. Ninh Phỉ ngáp dài một cái rồi mở mắt ra, đập vào mắt cậu là một bộ lông màu trắng ấm áp có sọc đen.

Ký túc xá đổi chăn rồi à? Không, cho dù đổi thì cũng là màu xanh quân đội, mà không phải thứ lòe loẹt này…

Không, không đúng!

Cậu không còn ở trong doanh trại nữa, cậu đang... Ở trong l*иg ngực của con mèo trắng lớn!!

Ninh Phỉ giật giật móng vuốt, lúc này mới phát hiện mình bị Ninh Chinh ôm vào trong ngực, đầu còn gối lên chân trước Ninh Chinh, trên eo cũng đắp móng vuốt của thú ta. Hỏi sao cậu có thể ngủ ngon đến như vậy, ấm áp mà lại còn có cực kỳ mềm mại, thì ra…

Chuyện để đàn em ôm mình ngủ khiến cậu cảm thấy hơi sốc, Ninh Phỉ cúi đầu chui ra khỏi móng vuốt của con mèo trắng lớn. Ninh Chinh động đậy mở mắt ra, đôi mắt màu hổ phách ẩm ướt, vẫn nhập nhèm buồn ngủ.

“Ngủ tiếp đi.” Ninh Phỉ giơ chân đè lên trán hắn: “Ta đi rửa mặt.” Nói xong liền trốn vào không gian.

Ninh Chinh đột nhiên bừng tỉnh!

Hắn ngơ ngác nhìn khoảng trống trước mặt, cả mèo đều không cảm thấy không khỏe. Hắn hoảng sợ bò lên ngửi phải hít trái, xoay lòng vòng ở chỗ mà Ninh Phỉ biến mất, trong cổ họng phát ra tiếng rền rĩ đầy sợ hãi và uất nghẹn.

Người đâu? Sao đột nhiên lại biến mất rồi???

Ninh Phỉ rửa mặt xong, mang theo một cái ống trúc đựng đầy nước suối từ trong không gian ra, lập tức bị con mèo trắng lớn đang gầm gừ làm giật mình.

"Chuyện gì vậy? Mi sao thế?"

Ninh Chinh ngơ ngác nhìn anh một hồi, lông tơ trên người lập tức rũ xuống. Hắn chạy đến bên người Ninh Phỉ khẽ dụi vào người anh: “Vừa nãy ngươi biến mất.”

“Hả? Hôm qua ta chưa nói với mi chuyện ta có thể đi đến nơi chứa đồ kia à?” Ninh Phỉ vội vàng dùng sức vuốt ve Ninh Chinh hai cái, an ủi: “Xin lỗi xin lỗi, có lẽ do ta mệt quá rồi. Đúng rồi, cho mi chút nước uống này, uống đã lắm.”

Vừa nói, cậu vừa đi ra ngoài động, lấy cái chậu đá nhỏ ra, đổ nước vào. Quay đầu lại, nhìn thấy Ninh Chinh vẫn còn vẻ mặt đầy tủi thân, không nhịn được mà cười nói: “Thật sự xin lỗi, dọa mi rồi à? Mi yên tâm, ta sẽ không đi đâu, đây là nhà của chúng ta mà, ta có thể đi đâu chứ?”

Ninh Chinh ngồi xổm ngồi nhìn cậu, nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trong đôi mắt nâu của cậu: “Thật sao?”

“Thật đó.” Ninh Phỉ tiến lên ôm chặt con mèo trắng lớn vào trong lòng: “Hôm qua mi nói chỉ có mỗi ta thôi, mà ta, sao lại không phải là chỉ mỗi mi chứ? Chỉ sợ là về sau cũng chỉ có mỗi hai chúng ta sống cùng nhau!.”

Lúc này Ninh Chinh mới cảm thấy yên tâm, hắn dùng cái mũi ướŧ áŧ cọ cọ vào má Ninh Phỉ, sau đó đi tới chậu đá, cúi đầu uống nước bên trong.