Chương 33

Lời này vừa được cất lên, ánh mắt mọi người đều nhìn qua đây. Nhìn qua nhìn lại đánh giá Lý Chí Quân và Lý Vượng Minh. Hai người này chính là người nổi tiếng trong thôn, có tiếng sống bừa bãi và lười biếng. Hồi trước không phải nghe nói rằng quan hệ hai người khá tốt sao, tại sao bây giờ lại giằng co? Hơn nữa nghe giọng điệu kia của Lý Vượng Minh, dường như Lý Chí Quân động tay trước?

Đây đúng là một tin tức lớn.

Tất nhiên Lý Chí Quân cảm nhận được những ánh mắt đánh giá đó, nhưng điều khiến anh không dám đối mặt chính là Tạ Lan Hương ở phía sau. Bởi vì lúc trước lùi xuống nên cơ thể hai người dính sát vào nhau. Khi Lý Vượng Minh vừa mới hét lên, anh cảm giác được cơ thể Tạ Lan Hương cứng đờ.

Trong bóng đêm, Lý Chí Quân không thấy rõ biểu cảm của Tạ Lan Hương lắm. Nhưng Lý Chí Quân có trực giác, Tạ Lan Hương không vui vẻ lắm, bởi vì khí áp quanh cơ thể cô ấy cực kỳ thấp.

Lý Vượng Minh còn ở bên trong hố ruộng la lối om sòm, cuối cùng còn chửi thề. Lý Chí Quân đứng ở bên trên, không hé răng nói nửa lời.

Lý Vượng Minh mắng chửi hơi mệt mỏi, ngừng một lúc đứng ở phía dưới thở dốc. Cuối cùng gã ta thấy Lý Chí Quân dường như không có ý muốn phản ứng gã ta nên gã ta đành tự mình bò lên.

Thật ra gã ta muốn xông đến chỗ Lý Chí Quân nhưng đánh giá chiều cao của hai người và sức lực mạnh mẽ lúc nãy của Lý Chí Quân, gã ta hơi sợ. Nhưng gã ta vẫn há mồm, ở chỗ đó hùng hùng hổ hổ mắng chửi không ngừng nghỉ.

Nếu là trước đây, chắc chắn Lý Chí Quân sẽ xông lên mắng chửi. Dù sao không ai chịu nổi lời nói khó nghe thô tục như vậy. Nhưng Lý Chí Quân này không phải là Lý Chí Quân kia, anh không rõ quan hệ giữa hai người, chuyện đẩy người ta thật sự là anh không đúng. Vì thế Lý Vượng Minh mắng, anh cũng chỉ nghe mà không cãi lại.

Vốn dĩ các thôn dân cho rằng có trò hay để xem, nhưng nào ngờ Lý Chí Quân sợ sệt như vậy, hồi lâu vẫn không đánh được quả rắm nào. Dần dần, mọi người cũng không đặt lực chú ý lên hai người nữa.



Tạ Lan Hương phát hiện Lý Chí Quân không có phản ứng Lý Vượng Minh thì tâm trạng lập tức thoải mái không ít. Nhìn Lý Chí Quân thành thành thật thật đứng ở cạnh mình, cô ấy không nhịn được mà cong cong khóe môi.

Lý Chí Quân rất mẫn cảm phát hiện, khí áp suất thấp vừa nãy dường như biến mất rồi.

Đúng lúc này, xả nước gần xong rồi. Trời cũng dần dần lộ ra ánh sáng.

Theo tiếng lệnh của Lý Hữu Hỷ, có mấy người cầm võng lớn nhảy vào đáy đập lớn, bắt đầu võng cá.

Dường như có không ít cá, đặc biệt là khi xả nước, võng một phát xuống, gần như là tràn đầy võng. Các thôn dân nhìn thấy cái này, trên mặt đều lộ ra tươi cười.

Khi người của trạm thu mua lái xe thì trời đã tờ mờ sáng. Lúc này, họ đã bắt gần hết cá trong đập, chỉ đợi người đến cân và mua.

Xe này là máy kéo, khi chưa đến nơi thì đã nghe thấy tiếng “tu tu tu” vang lên. Mỗi lần chạy đến một chỗ, đầu xe luôn bốc ra một luồng khói đen và nồng nặc mùi xăng dầu.

Nhưng người trong thôn hiếm khi thấy xe, rất là hiếm lạ. Nhất là bọn trẻ con, mỗi lần xe dừng lại, chúng nó ồ ạt chạy đến. Có đứa to gan hơn, sờ sờ thử. Có lẽ do lúc này vẫn còn người lớn ở đây, nếu không có ai thì chúng đã trèo lên chơi từ lâu rồi.

Lý Hữu Hỷ đã làm ăn với người của trạm thu mua nhiều lần, trông ông ta có vẻ rất quen việc. Người phụ trách thu mua vừa xuống xe, ông ta đã bước đến nói vài câu gì đó. Sau đó bên này mang tất cả các cân lớn đã được chuẩn bị sẵn và bắt đầu cân.