Chương 9

Long Phi Dạ còn chưa nói xong, Hàn Vân Tịch đã vội vàng ngắt lời: “Đoan Mộc Dao cũng không xử lý sạch sẽ nọc độc rắn, cho nên dẫn đến hai loại độc tương tác, tăng cường độc tính, nguy hiểm tính mạng. Tôi kiểm tra đo lường được độc tính, liền xông vào phòng phẫu thuật giúp anh giải độc. Chuyện đã xảy ra là như vậy.”

"Cô..."

Long Phi Dạ vừa lên tiếng, Hàn Vân Tịch lại mạnh mẽ cắt đứt: “Long tiên sinh, anh khôi phục không tệ, chắc là không có vấn đề gì lớn. Tôi sẽ bắt mạch cho anh."

Long Phi Dạ không nhúc nhích, nhìn chằm chằm cô: "Cô..."

Hàn Vân Tịch trực tiếp kéo tay anh, đặt trên tay vịn sô pha, vừa bắt mạch, vừa ý bảo anh đừng nói gì.

Lần đầu tiên trong đời Long Phi Dạ bị phụ nữ mạnh mẽ nắm tay như vậy, anh có chút căm tức, nhưng không có phát tác. Dù sao, anh là bệnh nhân của Hàn Vân Tịch.

Long Phi Dạ không nói gì, căn phòng lớn như vậy cũng rơi vào yên tĩnh.

Hàn Vân Tịch đâu phải đang bắt mạch, cô vốn không yên lòng, suy nghĩ nên rời đi như thế nào. Thế nhưng, cô lơ đãng nhìn thấy trên tay Long Phi Dạ có một cái bớt, cô liền ngơ ngẩn!

Hình dạng vết bớt này cực kỳ giống vết cắn, nếu không nghiêm túc nhìn còn có thể lầm tưởng là vết rắn cắn.

Vị trí này, cái bớt này...

Hàn Vân Tịch đột nhiên cảm thấy rất rất quen thuộc, cô vô cùng khẳng định mình nhất định đã gặp ở nơi nào, chỉ là trong lúc nhất thời lại không nhớ ra.

Quen thuộc rất nhiều, trong lòng lại còn nổi lên một cỗ tình cảm không cách nào hình dung, giải thích không rõ ràng lắm, giống như mơ hồ có chút đau thương.

Có chuyện gì vậy!

Hàn Vân Tịch sửng sốt, mà Long Phi Dạ nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch, rất nhanh liền phát hiện lỗ tai của cô hồng hồng, anh rốt cuộc cũng nhớ tới chuyện ngoài ý muốn trên bàn phẫu thuật, hiểu được chuyện gì xảy ra.

Nói trắng ra, mình ở trên bàn phẫu thuật mạo phạm cô. Trách không được cô không chịu nói chuyện bệnh tình với anh, trực tiếp đưa bệnh án cho anh.

Hàn Vân Tịch chạm vào anh, đồng thời anh cũng có chút phản cảm theo bản năng.

Dù sao thì phụ nữ dáng vẻ kệch cỡm, nhân cơ hội thượng vị anh gặp nhiều rồi.

Anh cảnh giác nhìn người phụ nữ trước mặt.

“Bác sĩ Hàn, được chưa?” Anh lạnh lùng hỏi.

Hàn Vân Tịch không có phản ứng.

“Bác sĩ Hàn, được chưa?” Long Phi Dạ hỏi lại, đã có chút không kiên nhẫn.

Nào ngờ, Hàn Vân Tịch chẳng những không có buông tay, ngược lại giữ chặt cổ tay của anh, nhẹ nhàng vuốt ve vết bớt trên tay anh, biểu cảm kia giống như là si mê.

Long Phi Dạ không chút khách sáo, mạnh mẽ giơ tay ra, lạnh giọng nói: “Hàn Vân Tịch, cô thật sự khiến tôi thất vọng!”

Hàn Vân Tịch lúc này mới tỉnh táo lại, sợ tới mức tim đập loạn nhịp.

Trời ạ, cô vừa làm cái gì thế? Cô bị sao vậy?

Trúng tà sao?

Cô thế mà... Cô thế mà sờ vết bớt của Long Phi Da.

Đầu cô có vấn đề rồi!

Thấy biểu cảm chán ghét của Long Phi Dạ, Hàn Vân Tịch đỏ bừng mặt, không biết giải thích thế nào, choáng váng...

"Cút ra ngoài!" Long Phi Dạ lạnh lùng nói.

Hàn Vân Tịch há miệng, muốn giải thích, lại phát hiện mình căn bản không giải thích được hành vi vừa rồi của mình.

Cô muốn nói với Long Phi Dạ mình đã từng thấy vết bớt tương tự, Long Phi Dạ sẽ tin sao?

Cô muốn nói với Long Phi Dạ mình trúng tà, Long Phi Dạ sẽ tin sao?

Đừng nói Long Phi Dạ, chính cô cũng không tin.

Ban đầu Hàn Vân Tịch còn đầy bụng nghẹn khuất, cảm thấy mình bị anh chiếm đại tiện nghi, nhưng lúc này, cô thế mà "Quấy rầy" anh.

Ninh Thừa ở phòng nghỉ của Hàn Vân Tịch một chút cũng không khách sáo, đã sớm pha cà phê của cô rồi chậm rãi thưởng thức.

“Tình huống thế nào?” Ninh Thừa hỏi.

“Chỉ hỏi sự việc đã xảy ra, em thành thật nói mà thôi, còn những thứ khác cái gì cũng chưa nói.” Hàn Vân Tịch nghĩ thầm, mình như vậy cũng không tính là nói dối đúng không.

“Em không cần phối hợp với bọn họ, khởi tố Đoan Mộc Dao sao?” Ninh Thừa hỏi.

Hàn Vân Tịch lắc đầu, pha một ly gấp đôi ý thức áp súc, muốn cho mình đề cái thần. Cô nghĩ, mình nhất định là liên tục làm việc một tháng không nghỉ ngơi, tinh thần xảy ra vấn đề.

Nếu không, cô cũng không tìm ra cái lý do gì để giải thích chuyện vừa rồi.

Cà phê Hàn Vân Tịch pha xong, Ninh Thừa liền giật lấy: “Double Espresso?”

Espresso trong cà phê tương đương với rượu mạnh, hương vị cực đoan, đặc biệt mạnh mẽ, và gấp đôi Espresso không có nghĩa là hai ly, nhưng cùng một nước, hai phần bột cà phê, nồng độ có thể tưởng tượng được.