Chương 10

Nửa tháng trôi qua, không có ai đến tìm Ngôn Sâm gây phiền phức. Nhưng Ngôn Sâm không dám chủ quan, cậu không đón con về, chỉ mỗi đêm sẽ đến chỗ của Cẩm Kiêu, tán gẫu chơi game cùng Ngôn Miểu, tới khi thằng bé ngủ thϊếp đi mới rời khỏi.

Thỉnh thoảng cậu cũng sẽ qua đêm tại nhà của Cẩm Kiêu.

Cẩm Kiêu hỏi Ngôn Sâm, có nắm chắc không?

Ngôn Sâm nói có.

Nhưng kỳ thực cậu cũng không có niềm tin quá lớn. Cậu chỉ là không muốn lại nhu nhược, cậu muốn thử một chút. Cậu có thể cảm giác được, bây giờ Kỷ Hiết Nhan càng ngày càng ỷ lại vào cậu, tiếp tục như vậy, rất có thể hắn sẽ nhớ ra.

Nhưng dù không nhớ ra được cũng không sao, chỉ cần Kỷ Hiết Nhan không bỏ đi, có khó khăn lớn hơn nữa cậu đều nguyện ý đối mặt cùng hắn.

Cậu rất nguyện ý.

Vào tối hôm Ngôn Sâm ngủ lại nhà Cẩm Kiêu lần thứ tư, đã xảy ra một chuyện không lớn không nhỏ.

Kỷ Hiết Nhan nửa đêm lái xe đi tìm Ngôn Sâm, vừa vặn gặp phải mấy tên du côn lưu manh nhảy xuống từ trong một chiếc xe van, trên tay mỗi tên cầm theo côn thép, vừa thấy là biết chúng muốn gây chuyện.

Hai trong số đó nhanh chóng chạy đến, vài bước tới trước cửa tiệm, vung côn thép lên mạnh mẽ đập về phía cửa kính.

Kỷ Hiết Nhan xuống xe đóng sầm cửa, lạnh lùng nói: “Chúng mày làm cái gì!”

Một tên trong đám quay đầu nhìn sang, cười một tiếng, để những kẻ khác đập tiếp, tên này vác ngang côn thép trên vai, treo hai tay nhảy xuống bậc thềm, đi tới trước mặt Kỷ Hiết Nhan, phách lối hất cằm: “Làm sao nào? Đã trễ thế này, về nhà mà ngủ cho ngon, quản chuyện tào lao cái gì.”

Kỷ Hiết Nhan không để ý tới tên này, giương giọng hét lớn về phía cửa tiệm: “Tất cả dừng tay cho tao!”

Những kẻ phá cửa dừng lại động tác, nhất trí nhìn về tên thanh niên để quả đầu kiểu

TruyenHD

đang đứng trước mặt Kỷ Hiết Nhan. Hiển nhiên tên này mới chính là lão đại.

“Được, cho vị soái ca này chút mặt mũi.” Đầu Mohawk lùi về sau hai bước, cười lạnh vung tay lên, “Các anh em, luyện với hắn một chút.”

Kỷ Hiết Nhan một chọi sáu, cuối cùng cũng thắng, nhưng cũng chịu không ít thiệt thòi.

Buồn bực nhất là trên đầu còn bị đập một gậy, chảy không ít máu.

Hắn ghét nhất chảy máu.

Máu đỏ tươi chảy xuống dọc theo thái dương, Kỷ Hiết Nhan tiện tay lau đi, cau mày ngồi vào trong xe, dùng khăn ướt lần lượt lau tay, thật vất vả mới lau sạch sẽ, lại có một giọt máu lớn rơi xuống mu bàn tay, Kỷ Hiết Nhan buồn bực quăng khăn ướt, lấy điện thoại di động gọi cho Đường Huân, ngay sau khi cúp lại gọi cho Ngôn Sâm.

Vang lên vài tiếng bên kia mới bắt máy, âm thanh của Ngôn Sâm có chút mơ màng, mềm mại, nghe như đang làm nũng: “A Nhan, làm sao vậy?”

Kỷ Hiết Nhan dừng một chút, hỏi: “Cậu đang ở đâu?”

“Ở nhà em trai em.” Ngôn Sâm trở mình trong chăn, mơ hồ vài giây, đột nhiên ngồi dậy, “Anh đi tìm em sao?”

“Ừm.” Kỷ Hiết Nhan ngột ngạt đáp một tiếng, không gặp Ngôn Sâm thì thôi, còn quản việc không đâu bị người ta đập vỡ đầu, trong lòng khỏi nói có bao nhiêu bực mình.

“Anh vẫn còn ở đấy chứ?”

“Không còn!”

“Anh chờ em một chút, em rất nhanh sẽ về đến.” Ngôn Sâm cúp điện thoại, cấp tốc rời giường mặc quần áo.

Kỷ Hiết Nhan quăng điện thoại di động qua một bên, khởi động xe chạy khoảng năm sáu trăm mét, dừng xe tại trước cửa khách sạn.

Cậu trai giữ cửa nhận ra xe của Kỷ Hiết Nhan, cung kính khom lưng mở cửa xe: “Kỷ thiếu gia.”

Kỷ Hiết Nhan nằm trên tay lái: “Đóng cửa.”

Cậu trai giữ cửa nghe âm thanh có chút không đúng, nhưng cũng không dám đến gần nhìn loạn, Kỷ gia năm đời đơn truyền, lão thái thái cưng chiều cháu trai bảo bối đến tận trời, nhưng tính khí của vị gia này nổi danh kém.

Đường Huân xách theo hộp thuốc vội vã đến, mở cửa xe nhìn thấy khuôn mặt đầy máu của Kỷ Hiết Nhan, tức giận đến suýt chút nữa hôn mê, quay đầu nhìn người đứng một bên rống: “Mấy người không có mắt à! Sao không nghĩ biện pháp cầm máu!”

Mọi người yên lặng cúi đầu. Có mắt cũng chả dám nhìn.

Đường Huân ngược lại trút giận lên người Kỷ Hiết Nhan: “Đầu cậu bị đập thủng lỗ rồi chắc? Nhấc cái tay cao quý của cậu ấn vào chỗ chảy máu sẽ chết sao hả!”

Mọi người yên lặng. Lại thêm một tên tính khí kém.

Kỷ Hiết Nhan ném khăn ướt bị vò thành cục trong tay vào người Đường Huân: “Ồn chết đi được.”

Đường Huân tiêm thuốc đông máu cho Kỷ Hiết Nhan, cẩn thận xử lý vết thương trên đầu, tiếp theo động thủ muốn cởϊ áσ của hắn.

Kỷ Hiết Nhan hất tay Đường Huân ra: “Làm gì?”

Đường Huân trừng hắn: “Nhìn xem trên người cậu có bị thương chỗ khác hay không.”

“Không có.” Kỷ Hiết Nhan cài lại cúc áo sơ mi, một mặt ghét bỏ, “Đừng đυ.ng vô tôi.”

“Kỷ Hiết Nhan cậu trâu bò lắm, có bản lĩnh thì sau này đừng gọi điện thoại cho tôi đấy!”

Kỷ Hiết Nhan ném khăn nóng dính máu vào mặt Đường Huân, rồi quay đầu lái xe đi mất.

Ngôn Sâm gọi xe trở về cửa tiệm, nhìn thấy khóa cửa bị đập hỏng, hơi thay đổi sắc mặt, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kỷ Hiết Nhan, lúc mở khóa màn hình nghe thấy tiếng xe cộ nhanh chóng chạy đến, ngẩng đầu trong nháy mắt, một chiếc ô tô màu trắng đã dừng sát ngay trước mặt cậu.

Kỷ Hiết Nhan từ chỗ ghế lái bước xuống, đóng sầm cửa xe nhanh chân đi đến trước mặt Ngôn Sâm, cau mày nhìn cậu: “Có phải cậu đắc tội ai không?”

Ngôn Sâm trợn mắt nhìn băng gạc dán bên trái trên đầu hắn, môi run lên: “Anh, anh bị thương?”

“Hỏi cậu thì nói! Có phải cậu…”

“Em hỏi anh có phải bị thương không!”

Kỷ Hiết Nhan híp mắt nhìn cậu: “Cậu không có mắt sao?”

“Tại sao bị thương? Có chảy máu không? Có nghiêm trọng không?”

Kỷ Hiết Nhan nắm chặt bàn tay Ngôn Sâm đang duỗi về phía đầu của hắn, dáng vẻ trông rất thiếu kiên nhẫn: “Không chết được.”

Ngôn Sâm thấy trên cổ áo hắn dính máu, mấp mé môi, không nói cái gì nữa, xoay người mở cửa.

Lên lầu vào phòng, Ngôn Sâm để Kỷ Hiết Nhan ngồi bên mép giường, đưa tay mở áo sơ mi của hắn, thấy trước ngực sau lưng đều có những mảng máu bầm lớn, vết thương chỗ eo trái trông càng rõ ràng. Nhìn đều đau.

Ngôn Sâm hỏi hắn: “Có đau không?”

Kỷ Hiết Nhan ném áo sơ mi qua một bên: “Không đau.”

Ngôn Sâm đưa tay đè một bên hông của hắn.

Kỷ Hiết Nhan a một tiếng, nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn Ngôn Sâm, nhưng thấy đối phương một mặt như sắp khóc lên, hắn nhíu mày, duỗi tay ôm người vào trong ngực, xoay mình đè trên giường: “Đau chết được, nhanh xoa xoa cho tôi đi.”