Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhất Kiến Chung Tình Đối Với Ngươi

Chương 3: "Sao Tranh Tranh lại không tới tìm mình?"

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong lòng Liễu Tranh đã có kế hoạch, gia cảnh không tốt không sao, nhân phẩm tốt là được. Học thức tốt, dáng dấp tốt, quả là thích hợp cho muội muội của y.

Liễu Tranh vui vẻ, bắt đầu cùng Trương Cường chạm ly, nhưng Liễu Tranh có một tật xấu, tửu lượng kém.

Tuy tự nhận uống kém, chỉ cần một ly là ngã, nhưng lại biết giả vờ, người khác khó mà phát hiện y đã say.

Ngày thường sợ gặp rắc rối, y thường không uống rượu, nhưng hôm nay giải quyết được một chuyện lớn, lại cùng bằng hữu cũ, trong lòng vui vẻ, nên uống nhiều hơn vài ly.

Ba ly xuống bụng, y đã có chút men say.

Nhưng hôm nay là ngày vui, y cứ uống hết ly này đến ly khác.

Đang định rót thêm, một bàn tay thon dài chặn miệng ly, "Không cho phép uống nữa."

Liễu Tranh lúc say nói chuyện khác thường, "Liên quan gì đến ngươi."

Y kéo tay kia ra, cầm chặt ly.

Y phải uống, không ai ngăn được.

"Tranh Tranh, ngươi say rồi."

Liễu Tranh liếc nhìn, không thèm phản ứng.

"Trương huynh, ta mời ngươi một ly nữa." Vừa nói y vừa giơ ly lên

"Mọi người cùng nhau "

"Uống!"

"Chúc mừng chúc mừng!"

Mọi người ồn ào, men say đã ngấm, không ai để ý.

Quý Phù thấy vậy, nói lời cáo từ với Trương Cường.

Trương Cường cũng say, chỉ khoát tay tiếp tục uống.

Lúc Quý Phù rời đi, hắn cũng kéo Liễu Tranh đi cùng.

Liễu Tranh đang say, chỉ cảm thấy có người nắm tay mình, y bị lôi đi một cách mơ hồ.

"Này."

Liễu Tranh hơi chán ghét.

Y giùng giằng muốn người kia buông tay ra, nhưng bàn tay kia giống như dính chặt vào lòng bàn tay của y, không buông được.

"Này" .

Hơi khó chịu.

Một bàn tay ấm áp, nhẹ nhàng vỗ lưng y.

Một viên kẹo bạc hà được nhét vào trong miệng y.

Ngọt ngào, y thích.

A, dường như y biết bay rồi, a, không phải bay, là thứ gì đó đang động, bỏ đi, thật là ấm áp, kệ đi.

Liễu Tranh nằm ngủ ở trên lưng Quý Phù.

Quý Phù đưa Liễu Tranh trở về Quý Phủ.

Người của Quý gia đều biết Liễu Tranh, vì vậy cũng không cảm thấy có gì kỳ lạ.

Quý Phù đưa y vào phòng, chuẩn bị nước nóng.

Quý Phù bảo hạ nhân lui xuống, thử nước ấm, vừa vặn, không lạnh không nóng.

"Liễu Tranh, tỉnh lại đi, súc miệng một chút."

"A."

Liễu Tranh giống như một tượng gỗ, nhưng rất ngoan ngoãn, bảo làm gì thì làm nấy.

Quý Phù lại lau mặt cho Liễu Tranh.

Hắn bảo Liễu Tranh nằm ở trên giường, lẳng lặng nhìn gương mặt say ngủ của Liễu Tranh.

"Liễu Tranh, Liễu Tranh."

"Ưʍ."

"Ngươi thích ai nhất."

"Liễu Châu."

Quý Phù nhíu mày một cái.

"Người mà ngươi thích nhất là Quý Phù."

"Ghét, ghét cái tên ma quỷ đó." Liễu Tranh lẩm bẩm.

"Ngươi thích Quý Phù."

"Ghét hắn, ghét hắn."

"Nhưng Quý Phù thích ngươi." Quý Phù nhìn gương mặt say ngủ của Liễu Tranh, cười khổ một tiếng, trong lòng lẳng lặng nói.

Ngày hôm sau, Liễu Tranh tỉnh dậy, nhận ra đây không phải là nhà mình.

Y nhìn quanh, thấy Quý Phù nằm ngủ gục trên ghế cạnh giường, ghế không đủ dài, khiến Quý Phù phải co ro, trông rất đáng thương.

"Hừ, đáng đời, ai bảo ngươi đưa ta về nhà ngươi."

"Quý Phù, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi." Liễu Tranh đứng ở bên ghế nằm, đẩy Quý Phù.

"Tranh Tranh, ngươi tỉnh rồi à, ta sẽ gọi người mang nước rửa mặt." Quý Phù mơ màng mở mắt.

Nhìn thấy Liễu Tranh trước mặt, hắn lại muốn nắm tay y.

Nhưng bị Liễu Tranh đánh một cái và rút trở về.

"Tranh Tranh, ngươi lại đánh ta." Quý Phù giả vờ đáng thương, sờ sờ tay hơi đỏ của mình.

"Nói năng tùy tiện." Liễu Tranh hừ nói, y suy nghĩ một chút, lần này lại bị Quý Phù mang về nhà, nên y cần phải nói rõ, "Quý Phù, lần sau ta uống say, đưa ta về nhà là được, hoặc nhờ người đến Liễu phủ báo một tiếng, hôm qua cảm ơn ngươi."

"Vậy không được, Tranh Tranh sẽ bị người khác lôi đi mất." Quý Phù cười, bò dậy.

Liễu Tranh đã quen với cách đùa cợt của Quý Phù, liền cũng mỉm cười theo hắn.

Sau khi ăn sáng xong cùng Quý Phù, hai người cùng đi Hàn Lâm Viện.

Cả hai đều là người thi đỗ năm ngoái, cùng vào Hàn Lâm Viện, cũng coi như bạn đồng môn. Nhưng qua một năm nữa, Quý Phù sẽ được thăng chức, còn Liễu Tranh thì theo ý Liễu Thái Sư, sẽ được đưa đến Quốc Tử Giám.

Nhưng bây giờ, hai người bọn họ vẫn đi làm cùng một chỗ.

Cùng ăn cơm với Liễu Tranh, Quý Phù rất vui vẻ.

Người trong Hàn Lâm Viện thấy Quý Phù và Liễu Tranh cùng nhau vào, cũng đã quen rồi.

Trong mắt họ, hai người gần như mỗi ngày đều dính chặt, quan hệ rất thân thiết.

Sau khi tan việc, Liễu Tranh không chào hỏi Quý Phù, liền thẳng về phủ.

Quý Phù đáng thương ngồi trước bàn đọc sách, đợi mãi không thấy Liễu Tranh, cuối cùng không chịu nổi, chạy đến Liễu phủ mới phát hiện Liễu Tranh đã về từ lâu.

"Ây, thật đáng thương, Tranh Tranh lại quên mất ta rồi."

Quý Phù làm việc rất nhanh nhẹn, hoàn thành sớm liền chạy đến chỗ Liễu Tranh làm việc.

Liễu Tranh vốn để cho Quý Phù làm việc giúp mình, nhưng từ khi cấp trên của y phát hiện có người giúp đỡ, liền bố trí càng nhiều nhiệm vụ hơn cho y, nói rằng Liễu Tranh có thể làm được công việc của hai người.

Liễu Tranh giận dữ, không cho Quý Phù đến tìm mình nữa.

Từ đó về sau, Liễu Tranh làm xong việc mới chạy đến tìm Quý Phù, chỉ cần Quý Phù chờ là được.

Mấy ngày sau, Quý Phù nhận ra Liễu Tranh không yên lòng, hôm qua còn hỏi thăm về tân khoa Thám hoa.

Trong lòng hắn hơi bất an.

"Trương Cường nói Quý Nhiên và ta tuấn tú giống nhau, không thể nào, tuyệt đối không có khả năng này. Nhưng, vạn nhất là thật, Tranh Tranh có thể thay lòng đổi dạ hay không." Quý Phù thầm thì trong lòng.

Vốn rất lo lắng, nhưng hôm nay lại không thấy Liễu Tranh đến tìm, trái tim hắn lại thấp thỏm hơn.

"Cái này không đúng nha, sao Tranh Tranh lại không tới tìm mình."
« Chương TrướcChương Tiếp »