Chương 45: Nó hối hận

Cậu ta nhìn thấy Giang Dạ đang đứng ở cửa, bật khóc: "Xin lỗi, em A Dạ, anh sơ ý làm vỡ quả bóng của em."

Giang Dạ im lặng nhặt quả bóng xì hơi không lên tiếng, ôm nó một mình bước lên lầu.

Đây là thứ Lâm Giang Mộ mua cho Giang Dạ vài ngày trước. Nó không nỡ đá, không giống như Triệu An Minh, đá lấy đá để. Nó chỉ ôm ấp một lúc sau đó lại cẩn thận đặt lại chỗ cũ, như một thứ đồ thủ công dễ vỡ.

Lâm Giang Mộ yêu cầu nó lấy quả bóng ra để chơi với Triệu An Minh, nó không chịu nhìn cô bằng đôi mắt đen láy.

Lâm Giang Mộ thuyết phục mãi, nó mới miễn cưỡng đồng ý.

Lúc này quả bóng đã vỡ, Giang Dạ hiếm khi giận cô.

Nó cố nén giận đặt quả bóng vào hộp để ở bên cạnh vầng trăng nhỏ của mình và chiếc lọ con có in hình gấu trúc.

"Giang Dạ, ta mua cho con một quả khác được không?"Lâm Giang Mộ nói với nó đang ngồi trước bàn đọc sách.

Nó không nói gì, cô bước tới, thấy nó đang lật giở cuốn sách thẻ nhỏ và tìm một chữ.

Nó không trả lời trực tiếp mà đóng trang sách lại và quay đầu về phía cô.

"Tiểu Mộ, con hối hận."

"Con đoán là Triệu An Minh sẽ làm hỏng quả bóng nhưng con vẫn nghe lời Tiểu Mộ cho cậu ta mượn chơi."

"Thật xin lỗi." Cô nói: "Giang Dạ, để ta mua cho con thêm một quả nữa nhé."

"Không sao đâu. Đây là quyết định của con." Nó nói: "Nó chỉ có một và đã bị phá hỏng mãi mãi."

"Chỉ là cảm giác "hối hận" rất tệ." Đứa trẻ bốn tuổi nói với cô như một người lớn.

Sau này con sẽ không hối hận nữa.

Sau khi Triệu An Minh làm vỡ quả bóng của Giang Dạ, cậu ta đã mang món đồ chơi yêu thích nhất của mình đến gặp Giang Dạ để xin lỗi.

Lâm Giang Mộ không muốn can thiệp vào chuyện riêng của Giang Dạ, nhưng cô cũng lo lắng rằng nó sẽ không tha thứ cho Triệu An Minh và đánh mất người bạn chơi duy nhất khi còn nhỏ.

Hai đứa nhỏ cùng nhau bước xuống lầu, Giang Dạ dạy Triệu An Minh đọc thơ, Triệu An Minh cười ngốc nghếch nịnh nọt Giang Dạ.

"Em A Dạ, em thật thông minh, từ nay em sẽ là sư phụ của anh, hì hì... Thầy giáo Giang, thầy thật giỏi."

Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi đem bánh ngọt làm bằng nồi cơm điện cho hai đứa nhỏ.

"Oa, cháu thích nhất là bánh do dì Tiểu Mộ làm." Triệu An Minh là một đứa trẻ sinh ra để đi tâng bốc người khác: "Dì Tiểu Mộ, dì thật giỏi quá đi."

Lâm Giang Mộ cắt miếng đầu tiên cho Giang Dạ và Triệu An Minh, sau đó sờ đầu của hai đứa trẻ: "Học mệt rồi thì nghỉ chơi một chút nhé."