Chương 47: Không rõ ngày sinh

"Chúc mừng sinh nhật." Cô mở tay ra, trên bàn có một cái bánh kem.

Giang Dạ đã quen với quy trình này, nó nhắm mắt lại làm một điều ước, sau đó mở miệng thổi nến, ăn một miếng bánh kem, và mở hộp quà bên cạnh.

"Tiểu Mộ." Nó đột nhiên nghĩ tới điều gì đó liền dừng việc mở quà lại, ngẩng đầu lên, ánh nến chiếu sáng khuôn mặt nhỏ nhắn của nó, ánh mắt cũng sáng lên: "Sinh nhật của Tiểu Mộ là khi nào, con cũng muốn tặng quà cho Tiểu Mộ."

"Sinh nhật của ta..."

"Ký chủ." Hệ thống đột nhiên nói: "Sinh nhật của Giang Mộ là ngày 8 tháng 9."

"Ngày 8 tháng 9."

"Con nhớ rồi." Nó nói.

Cô rơi vào trạng thái mê man trong một thời gian ngắn, căn bản không biết mình sinh vào ngày nào.

Giống như lục bình không rễ trôi nổi trên thế giới này mà không cần lý do.

"Cám ơn Tiểu Mộ. Con rất thích."

"Ừ."

" Tiểu Mộ thích gì?”

"Là sao?"

"Sang năm con muốn tặng quà cho Tiểu Mộ, Tiểu Mộ thích gì chứ?"

"Chuyện này đương nhiên là con phải tự mình suy nghĩ rồi. Con thấy lúc ta tặng quà cho con có hỏi con thích gì không?"

"Đó là bởi vì tất cả những gì Tiểu Mộ tặng, con đều thích."

Có hơn chục cuốn sách được xếp ngay ngắn trong hộp. Bàn tay nhỏ bé của nó chạm vào cuốn trên cùng: "Con sẽ đọc nó thật cẩn thận, Tiểu Mộ."

"Con tặng ta cái gì, ta cũng sẽ đều thích." Lâm Giang Mộ xoa đầu nó: "Heo Con."

Triệu An Minh năm nay bảy tuổi, đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh vào trường tiểu học thị trấn Đồng An.

Điều này khiến mẹ cậu bé rất lo lắng, bởi đứa trẻ này có thành tích kém nhất ở lớp mẫu giáo.

Dạo này, ba ngày thì cậu ta câu cá hai ngày, một ngày tắm nắng, đọc sách một lúc lại đi đuổi chim đánh chó, cộng trừ trong vòng mười cũng không biết làm khiến mẹ cậu ta lo lắng cơm không buồn ăn.

Đột nhiên Triêu Miêu Phượng nhớ tới Giang Dạ, một đứa trẻ thông minh, để cho nó dạy cậu ta một chút, có lẽ sẽ khá hơn.

Chị ta đưa Triệu An Minh đến nhà Giang Mộ, cửa đang đóng, chị ta gọi mấy tiếng: "Em Giang Mộ".

Chừng một phút sau Giang Dạ đi ra mở cửa.

"Em A Dạ, anh đến thăm em."

"Mẹ cháu đâu?" Triệu Miêu Phượng hỏi.

"Tiểu Mộ đi chợ mua thức ăn rồi."

Triệu Miêu Phượng gật đầu, đi theo Giang Dạ vào, tiện tay đẩy cửa một cái.

Giang Dạ vô tư bước đi, Triệu An Minh đi theo nói chuyện phiếm với nó về bộ phim hoạt hình cậu ta xem gần đây.

Triệu Miêu Phượng nhìn bóng lưng vững vàng của Giang Dạ, trong lòng thở dài một hơi, trông như một người lớn vậy.