Chương 26: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận

Tần Trạch đắc ý nói: “Đương nhiên, nếu không phải thua nửa chừng, ta còn có thể thắng nhiều nữa.”

Quản sự nghe vậy, nghi hoặc trong lòng tan biến phân nửa, hắn không cam lòng trả lại giấy nợ: “Trạch ca mệt mỏi cả đêm rồi, ăn chút gì đi.”

“Ta không ăn.” Tần Trạch tức giận nói: “Đưa giấy nợ cho lão tử, lão tử suy nghĩ cả đêm rồi. Lão tử cứ thua mãi chính là vì giấy nợ còn nằm ở chỗ ngươi.”

Sắc mặt Tần Trạch hung dữ như một con sói đói.

Quản sự hơi sợ hãi, hắn ta đã nhìn thấy rất nhiều con bạc, biết một số người có thể phát điên như thế nào khi họ đã chấp nhận cái chết.

Quên đi, kiểu gì sau này Tần Trạch sẽ lại đến.

Quản sự bất đắc dĩ trả lại tờ giấy nợ trước đó cho Tần Trạch, Tần Trạch nhìn qua xác nhận là đúng, lập tức nhét vào miệng nuốt xuống.

“Tài vận bây giờ đều là của ta rồi, sau này ta sẽ phát đại tài.”

Quản sự suýt chút nữa trợn trắng mắt, qua loa đuổi người đi.

Tần Trạch loạng choạng rời khỏi sòng bạc, ánh nắng ban mai chói chang, hắn bị chói nhắm mắt lại.

Nguyên chủ trước giờ luôn được ăn ngon uống đủ, da dẻ còn mềm mại hơn cả nữ nhi của hắn ta. Tuy rằng bình thường cũng uống rượu nhưng bởi vì hầu bao ít ỏi, không thể mở miệng ăn uống nhiều, cho nên vẫn giữ “được” dáng người.

Bỏ đi dáng vẻ cà lơ phất phơ, chỉ lặng lẽ tắm mình trong ánh mặt trời, bỗng có một loại hình dáng chất phác như trở lại nguyên trạng.

Tiếc là sau khi mở mắt ra, đôi mắt đỏ ngầu đầy tơ máu và tròng mắt tam bạch hung dữ đã phá hủy gần hết sự chất phác này.

Buổi sáng có rất nhiều sạp hàng được bày ra, Tần Trạch ngồi xuống một sạp mì: “Chủ quán, một bát mì Dương Xuân.”

Mì Dương Xuân là mì chay, rẻ hơn chút.

Chủ sạp mì biết hắn, thấy vẻ mặt mệt mỏi của hắn, nửa đùa nửa châm chọc nói: “Hôm qua lại đi đâu tiêu dao à?”

Thôn Tống gia cách thị trấn không xa, nguyên chủ nhân lúc có vài đồng là chạy tới thị trấn. Sau một thời gian dài, hầu hết người trong trấn đều biết hắn, cũng biết chút chuyện nhà hắn.

Tần Trạch cười hềnh hệch: “Đương nhiên là đi kiếm món lớn rồi.”

Chủ sạp lắc đầu không nói chuyện với hắn nữa, bưng mì lên xong thì đi tiếp đãi những vị khách khác.

Cả ngày hôm qua Tần Trạch chỉ ăn nửa bát cháo nhỏ, bụng đã kêu réo từ lâu.

Hắn bất chấp nóng, cầm đũa gắp mì cho vào miệng, trong nháy mắt đã ăn hết mì và húp sạch nước canh.

“Chủ quán, tay nghề của ngươi thật tốt, ăn xong lại muốn ăn tiếp. Sau này ngươi nhất định có thể làm ăn lớn, mở một quán mì, khách đến nườm nượp.”

Chủ sạp mì mặc dù không thích hắn, nhưng cũng rất hưởng thụ lời nói dễ nghe này, cười nói: “Mượn lời lành của ngươi.”

Tần Trạch bưng bát không tiến lại gần: “Chủ quán là người rộng lượng, cho ta thêm một bát canh nữa đi.”

Chủ sạp mì: “Này—”

Chủ sạp mì tức đến bật cười, hắn đã thắc mắc từ khi nào mà có thể nghe được lời hay từ miệng tên Tần Trạch này, lòng vòng hồi lâu thì ra là muốn chiếm tí hời.

Chủ sạp mì lườm hắn một cái, nhưng vẫn múc cho hắn một bát canh. Canh này được ninh bằng xương lớn và rắc thêm chút hành lá cắt nhỏ, mùi vị rất ngon.

Ăn no được lưng lửng, Tần Trạch lững thững về nhà. Trên đường còn mua thêm năm văn tiền bánh đậu, bánh đậu hai văn tiền một cái, Tần Trạch mặc cả với người bán, năm văn tiền lấy ba cái.

Khi hắn vào thôn, một thôn dân đang gánh nước nhìn thấy hắn: “Tần Trạch, ngươi đi đâu về đấy?”

Người trong thôn đều sẽ không gọi cả tên lẫn họ, như vậy quá xa lạ. Đại đa số đều là huynh đệ nào đó, thuộc nhà nào đó, hoặc là trực tiếp kêu nhũ danh.

Nhưng ai bảo Tần Trạch khác người quá vậy.

Tần Trạch đắc ý nói: “Đi kiếm tiền về.”

Thôn dân bĩu môi, kiếm tiền gì chứ, chắc chắn là lại đánh bạc rồi.

“Ta mệt chết rồi, về nhà trước đây.” Tần Trạch dứt lời rồi sải bước rời đi.

Cổng Tần gia đang đóng, Tần Trạch gõ cửa, cũng không có người nào thưa. Có lẽ ba nha đầu đã ra ngoài đi làm đồng hoặc đi lấy nước rồi.

Cổng viện vô cùng cũ nát, nam tử hơi dùng sức là có thể đá văng ra, Tần Trạch nhìn lướt qua, cuối cùng dựa vào cổng chợp mắt một lát.

Hắn vẫn còn hơi đau đầu, nhắm mắt chẳng được bao lâu đã ngủ thϊếp đi. Cho đến khi hắn bị lay nhẹ dậy.

Nhị Nha run giọng nói: “Cha, sao cha lại ngồi ngoài cửa vậy.”

Nàng hơi sợ hãi, nếu nàng ra ngoài muộn hơn chút thì tốt rồi. Để cha nàng ngủ ngoài cổng thế này, không biết cha nàng giận dữ đến mức nào nữa.

Tần Trạch chớp mắt: “Các con về rồi à.”

Hắn muốn đứng dậy, nhưng vừa tỉnh lại hai chân mềm nhũn, thân thể lung lay dữ dội, Nhị Nha kịp thời đỡ lấy.

Tất cả đi vào nhà, Nhị Nha nói: “Cha, con đi nấu cơm cho cha.”

Nàng tạm thời muốn tránh khỏi sự trách mắng của cha mình.

Còn Tam Nha lại hiểu lầm, không biết cha nàng lại đi chơi đâu cả một đêm, mà khi trở về Nhị tỷ còn phải tận tình hầu hạ như vậy.