Chương 29: Nữ phụ độc ác trong truyện phúc vận

Tam Nha cứ chờ mãi ở đầu thôn, thời gian chờ càng lâu, sắc mặt của nàng cũng càng lúc càng khó coi.

Cho đến lúc chạng vạng, cuối cùng nàng cũng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, Tam Nha lập tức chạy qua đó.

Nàng vừa đến gần đã nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Tứ Nha, nàng ấy đang nằm bò trên vai của Tần Trạch, trong tay còn cầm một xâu kẹo hồ lô.

Lời nói của Tam Nha đến bên miệng tức khắc nghẹn lại, nàng cố gắng kéo kéo khóe miệng: “Cha, mọi người về rồi.”

Nếu bây giờ trước mặt nàng có gương, chắc chắn sẽ có thể nhìn thấy vẻ mặt như sắp khóc của mình.

Tần Trạch hơi mềm lòng nhưng không tỏ vẻ gì, thả Tứ Nha xuống đất.

Tứ Nha lập tức đưa kẹo hồ lô qua: “Tam tỷ, ăn nè.”

Tam Nha nỗ lực đè nén cảm xúc: “Tam tỷ không đói, muội ăn đi.”

Nàng lại nhìn thoáng qua Nhị tỷ, hai tay của Nhị Nha đều xách đồ, trên mặt có ý cười thấy rõ.

“Đi nguyên ngày mệt quá, về nhà trước đã.” Tần Trạch nhanh chóng đi vào trong thôn, Tứ Nha lập tức theo sau. Nhị Nha kêu một tiếng Tam Nha, sau đó cũng đi theo về nhà.

Tam Nha có chút ngơ ngác, chuyện này không giống như nàng đã tưởng.

Trong nhà chính, Nhị Nha đặt hết đồ mua về lên bàn, gạo, muối, nước tương, bát. Hầu hết chỗ bát trong nhà đều đã bị thủng. Một cái liềm, kim chỉ, còn có cả một tấm vải.

Màu xanh non, nhìn là biết dành cho nữ hài tử mặc. Thậm chí còn có mấy sợi dây buộc tóc.

Mà trong đó nhất bắt mắt chính là cục thịt ba chỉ to bằng hai bàn tay, bên cạnh còn có vài miếng xương heo.

Tần Trạch uống một ngụm nước, nói: “Nhị nha đầu, trình độ nấu thịt của con không tốt, đợi chút cha chỉ điểm thêm cho con.”

Nhị Nha liên tục gật đầu.

Tứ Nha bẻ một viên kẹo hồ lô, cầm trên tay cắn từng miếng nhỏ, cười híp cả mắt.

Tam Nha nghẹn muốn hoảng, nàng có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng lại không biết nên mở lời như thế nào.

Màn đêm buông xuống, ống khói Tần gia bốc lên nghi ngút, giọng nói lười biếng của Tần Trạch từ trong bếp truyền ra.

“Thịt này mỡ quá, chiên lại đi.”

Một lúc sau, hắn lại nói: “Múc mỡ heo dư ra đi.”

“Được rồi, tiếp...” Tần Trạch vốn định nói gừng lát và nước tương, cuối cùng lại sửa lời thành: “Đổ chút nước vào xâm xấp thịt.”

Mà có canh xương hầm trong nồi bên cạnh.

Mùi thịt tỏa ra quanh viện, Tứ Nha đứng cạnh bàn bếp, nước miếng tràn lan.

Nàng nghiêng đầu nhỏ nói với Tần Trạch: “Cha, thịt thơm quá.”

Tam Nha lạnh lùng liếc qua, thơm thì có tác dụng gì, chỉ được nhìn thôi mà.

Nàng thêm lửa vào bếp, ánh sáng phản chiếu lên khuôn mặt nhỏ căng thẳng của nàng.

“Thảo dược trên mặt con đã thay chưa?”

Tam Nha ngây người trong chốc lát mới nhận ra là cha nàng đang nói chuyện với nàng. Sau đó nàng giơ tay lên chạm thử, lí nhí nói: “Chưa ạ.”

Tống Thanh Thanh là bảo bối của Tống gia, hôm nay nàng lại cố tình làm lơ người ta, thật sự là đã đắc tội với người Tống gia rồi.

Nàng không có mặt mũi để đến Tống gia nữa.

Nhị Nha quan tâm nói: “Vậy sao mà được, không thể lơ là vết thương trên mặt muội được.”

“Để tỷ đến Tống gia cùng muội.”

Tần Trạch nhàn nhạt nói: “Đi tay không à?”

Nhị Nha sững lại, sau đó lấy can đảm nói: “Cha, bánh đậu xanh hôm nay mua có được không ạ?”

“Không được.” Không chờ Nhị Nha nói xong, Tần Trạch đã lập tức bác bỏ.

Tam Nha không hề ngạc nhiên, chỉ nắm chặt tay đang cầm củi.

Lát nữa nàng sẽ đi xin lỗi Tống Thanh Thanh, dù có phải quỳ xuống xin thì cũng phải thay thuốc trên mặt, nàng không thể có sẹo trên mặt được.

Sau này nàng còn phải nhờ vào khuôn mặt này để gả chồng. Nàng nhất định phải kiếm một người có tiền, kể cả làm thϊếp cũng được, nàng muốn cha nàng phải hối hận.

Tần Trạch nằm trong viện hóng mát, chờ thịt chín mới đi vào, bảo Nhị Nha tự đi bưng một bát nhỏ đựng thịt.

“Rau xếp xuống dưới, xếp thêm chút rau nữa, được rồi, múc một muôi thịt lên trên đi.” Tần Trạch đắc ý nói: “Nhìn thấy rồi chứ, như này thì đủ cả lễ nghi cả thể diện rồi.”

“Nhị nha đầu, con bưng bát thịt này rồi dẫn Tam nha đầu đến nhà Tống Tề Hà. Tần Trạch ta quang minh lỗi lạc, không chiếm lời của người khác.”

Nhị Nha và Tam Nha đều sững sờ, Tần Trạch thúc giục thêm lần nữa, các nàng mới rời đi.

Nửa đường, Tam Nha thật sự không kìm lòng được hỏi: “Nhị tỷ, rốt cuộc là cha làm sao vậy?”

Phải chăng là bị hỏng não rồi ư?

Nhị Nha mím môi, nhỏ giọng nói: “Cha nói cha kiếm được tiền rồi, không lâu nữa sẽ phát đại tài.”

Tam Nha: Ông ta khoác lác vậy thôi.

Nhưng có bát thịt này rồi, chuyện thay thuốc sẽ không phải là Tống gia tốt bụng bố thí cho nàng nữa.

Tống gia cũng đang ăn cơm tối, Tống Khởi An đi mở cửa, nhìn thấy Nhị Nha và Tam Nha còn hơi bất ngờ, sau đó mới phản ứng lại: “Tam Nha tới thay thuốc phải không.”

Hắn đưa hai người vào nhà, tuy Tống gia kinh ngạc chuyện hai cô nương lấy đâu ra thịt, nhưng người ta đã mang đồ tới tận cửa, quả thực khiến người ta cảm thấy tốt hơn hẳn.