Chương 1

11h49, ngày 9 tháng 6 năm 2017,

Đường phố Seoul về đêm vắng vẻ và tĩnh mịch, làm tôi nhớ về đường phố Hà Nội. Hôm nay là thứ sáu. Nửa đêm, những người vào cửa hàng tiện lợi này vẫn rất đông, chủ yếu là những người trẻ vào mua rượu soju, bia, thuốc lá và đồ ăn kèm để tụ tập với bạn bè. Thỉnh thoảng còn có vài ông chú vô gia cư đã say mèm, chân bước chân xiêu bước vào ngồi trong quán và ngủ ngay đó. Trường hợp này cô chủ bảo tôi phải nhắc nhở họ rời đi hoặc nếu không được thì phải gọi cảnh sát đến giải quyết. Tôi cực kỳ ghét mùi của những người say xỉn. Trước đây, mỗi lần bố uống rượu say thường chửi và đánh mẹ, thỉnh thoảng đánh luôn cả tôi. Mẹ vẫn thường ôm tôi khóc, hoặc khóc một mình trong phòng. Lúc ấy, tôi rất ghét bố. Khung cảnh này lặp lại trong một khoảng thời gian dài, cho đến khi tôi du học tại Hàn Quốc. Bố tôi ít uống rượu hẳn đi vì ông mắc bệnh đường ruột. Dù ông vẫn nghiện thuốc lá, nhưng khi không say xỉn, bố tôi nền nã hơn hẳn.

“Lần sau, chị đừng nhờ em giúp gì nữa, em cảm thấy mất thời gian, phí công sức, lại còn phiền bạn em. Xong việc, chị cũng đâu biết ơn! Mà nữa, chị nhanh gửi em nốt tiền nhà tháng trước; ông chủ nhắc nhiều lần rồi, chị biết em khó xử không?”, đó là tin nhắn tôi vừa nhận được từ Linh - em gái tôi. Gần đây, tần suất tôi cãi nhau với Linh ngày càng nhiều, từ cái việc nhỏ nhặt nhất như sắp xếp đồ dùng, ăn tối món gì, giặt giũ ra sao… Linh muốn tôi chuyển ra ngoài ở vì con bé muốn ở cùng với người yêu của nó. Từ dạo đó đã hơn một tháng, Linh ít nhắn tin với tôi hẳn, mà có cũng là những tin nhắn kiểu như trên: trách móc hoặc đòi tiền. Nhớ lại một năm sau khi qua Hàn, lúc ấy ở nhà kẹt tiền quá nên bố mẹ không gửi được tiền trợ cấp. Hai chị em chỉ biết dựa vào nhau mà sống, tự đi làm thêm, tự lo đủ thứ từ tiền sinh hoạt đến học phí, tiền nhà…

Lý do bọn tôi cãi nhau có lẽ không liên quan nhiều đến những thứ tôi đang viết. Nhưng khi nghe con bé nói thế, cái suy nghĩ tôi cất kín cả tháng nay lại bùng lên. Nó đập úp vào đầu tôi. Những suy nghĩ tiêu cực đó lại xuất hiện: “Nhìn xem mày lại gây ra chuyện rồi này. Ai sẽ chịu đựng mày được cơ chứ? Mày luôn làm phiền người khác, làm người ta khó chịu. Lẽ ra, mày không nên tồn tại trên cuộc sống này!”.

Thực ra, tôi luôn không muốn nhờ ai giúp đỡ chuyện gì. Tôi cảm thấy việc nhờ vả sẽ làm phiền người khác, khiến họ nghĩ rằng tôi tiếp cận họ là có mục đích. Chỉ đến khi mọi chuyện rối tung cả lên, tôi không thể tự giải quyết được nữa thì mới nhờ đến người khác. Mà chuyện rối tung thì lại càng phiền phức. Tôi luôn nghĩ về điều đó. Vậy nên, khi Linh nói như vậy, tôi chợt nhận ra suy nghĩ của mình đúng là sự thật. Tôi cảm thấy bản thân thật bất lực, thật vô dụng.

Đó luôn là lỗi của tôi, từ việc dính vào những rắc rối đến việc làm phiền mọi người giúp đỡ mình, rồi chính tôi cũng phá hủy những mối quan hệ đó, khiến họ muốn tránh xa tôi. Tôi luôn nghĩ đến cái ngày xung quanh mình chẳng còn ai. Ai muốn lại gần một đống rắc rối cơ chứ?

***

20h10, Ngày 12 tháng 7 năm 2017,

Dạo này tôi cảm thấy mọi thứ đều là giả dối.

Tôi tự hỏi, trong số những người xung quanh tôi, có ai nói thật không. Họ nói dối từ lời nói, đến nét mặt. Tôi cứ như người thừa. Nhưng chẳng lẽ việc bộc lộ toàn bộ suy nghĩ thật sự ra, là sai sao? Việc tôi từ chối bước vào thế giới giả dối đó với họ, là sai sao? Họ gọi đó là “trưởng thành”, là “người lớn”, là “có trách nhiệm”, là "lịch sự", hoặc bằng bất cứ mĩ từ nào họ có thể nghĩ đến. Nhưng, tôi gọi đó là dối trá.

Tôi không biết những cảm xúc tiêu cực này bắt đầu từ đâu, nhưng nó cứ lan nhanh trong lòng tôi như thế. Từng ngày, tôi cảm thấy chán ghét cả những người xung quanh. Tôi thấy được những thứ họ giấu diếm, tôi biết họ đang nói dối tôi. Họ đã muốn giấu, tôi cũng sẽ vờ như không biết.

Và tôi nhận ra tôi giả vờ rất giỏi.

Tôi nhận ra tôi đang trở thành những người mà tôi từng ghét: dối trá và đầy bí mật. Tôi không muốn giống họ, nhưng tôi cũng không biết phải làm thế nào. Vậy nên tôi chỉ muốn ở một mình. Bởi khi đó sẽ không ai nói rằng những điều tôi nghĩ thật vớ vẩn. Ở một mình thì những cảm xúc của tôi sẽ được an toàn.

Con người ta đối nhau qua những chiếc mặt nạ giả tạo, tôi tự hỏi trong đó có bao nhiêu cảm xúc là thật?

Ngày còn thơ trẻ, tôi đã từng nghĩ rằng chỉ cần đối xử thật tâm, thì sẽ gặp được những người thật lòng. Nhưng thế giới này khắc nghiệt quá. Người ta nghi ngờ sự thật tâm của nhau và cố gắng bôi đen sự chân thành của người khác. Nhưng hoá ra, tất cả chúng ta, cả những người dối trá và những người chân thật, đều chỉ là những kẻ cô đơn. Cứ dối trá cả đời, cứ chân thật cả đời; nhìn lại cũng chỉ có một mình mà thôi.