Chương 2

12h10, ngày 24 tháng 12 năm 2017,

Dạo này tôi toàn mơ đến cái chết. Tôi mơ về nó nhiều đến nỗi cảm giác như tôi thực sự muốn chết vậy. À tất nhiên, tôi chẳng dám chết đâu. Nhưng suy nghĩ đó cứ lởn vởn trong đầu mãi rằng, tôi quá tệ để nên sống tiếp. Và tôi cảm giác rất rõ ràng, có lẽ cuộc sống của tôi sẽ kết thúc trong sự cô độc.

Có lẽ đúng như tôi nghĩ, loại người như tôi không nên có bạn bè, hoặc tôi không xứng đáng có bạn bè. Dù sao thì cuộc đời tôi cũng chính là như thế. Không phải vì tôi không thể tìm được ai đó yêu thương tôi, tin tưởng tôi mà vì tôi biết rằng rồi đến một ngày nào đó, tôi sẽ vô tình phá hủy mối quan hệ này, giống như Huyền - cô bạn năm cấp ba của tôi vậy. Tôi nghĩ mãi đến chuyện năm lớp chín bảy năm trước. Huyền là cô bạn thân nhất của tôi.

Một ngày nọ cô ấy nói cho tôi một bí mật rằng cô ấy là người đồng tính nữ. Lúc ấy, tôi chưa có khái niệm như thế nào là người đồng tính. Bí mật này đối với tôi thật to lớn nhưng tôi không hề khinh thường cô ấy. Thậm chí, tôi còn cảm thấy cô ấy thật đặc biệt. Trong một cuộc nói chuyện với một người bạn khác trong lớp, tôi đã lỡ miệng nói ra: “Tớ có một người bạn là người đồng tính”. Chẳng biết thế nào mà sau đó cả lớp đều biết được Huyền là người đồng tính. Và thế là, cô ấy đã tránh mặt mọi người, bao gồm cả tôi. Tôi cứ muốn nói xin lỗi, nhưng lời xin lỗi ấy cứ mắc nghẹn trong cổ họng. Tôi không biết phải làm như thế nào để bù đắp cho lỗi lầm của mình. Điều duy nhất tôi có thể làm, là tránh xa Huyền, tránh xa bạn bè để họ không phải dính vào tôi, để họ không buồn nữa. Mỗi khi tôi làm người khác buồn phiền, những câu chuyện và những con người đó cứ kẹt lại ở trong đầu tôi, bao nhiêu năm vẫn vậy. Đến giờ tôi vẫn nghĩ nếu hồi tôi cư xử khác đi một chút, Huyền sẽ không tổn thương chứ? Hoặc như vậy, tôi có thể quên đi chứ?

Có lẽ nên ngủ thôi, cái lưng và bụng đã và đang hành hạ tôi. Tôi đã ngồi như thế này năm tiếng rồi.

***

22h25, ngày 25 tháng 6 năm 2018,

Tôi luôn cảm thấy khoảng trống ngày trong lòng tôi ngày càng lớn dần. Tôi có thể tỏ ra vui vẻ, nhưng bên trong tôi lại chẳng vui vẻ gì, như thể cái người đang cười tươi kia không phải là tôi, mà là một ai đó khác vậy – Một cái vỏ bọc đủ để ai cũng tưởng rằng họ hiểu rõ tôi lắm.

Khi đọc thư tuyệt mệnh mà Jonghuyn (*cố nam ca sĩ kiêm sáng tác nhạc người Hàn Quốc - thành viên nhóm nhạc SHINee, tự tử ngày 18/12/2017), tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự cô đơn đến cùng cực của anh ấy. Tôi hoàn toàn hiểu, vì tôi cũng thế. Cái cảm giác không có gì trên cuộc đời này cần tôi, níu giữ tôi, nó rất tàn nhẫn. Tôi đã từng nghĩ rằng, thà là đau khổ, còn hơn là trống rỗng như thế này. Đau khổ rồi cũng sẽ nguôi ngoai, chỉ có sự trống rỗng là lớn lên từng ngày.

Tôi cũng đã dần quen việc mọi người luôn đặt tôi ngoài lề của cuộc đời họ. Nực cười là chính họ lại thuyết giáo với tôi về việc nên đặt họ vào trung tâm của cuộc đời tôi như thế nào. Tôi không cần họ, tôi không cần ai yêu thương tôi nữa. Vì thế, tôi phải học cách yêu thương bản thân mình hơn.