Chương 318: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (10)

“Anh, em không ngủ được.”

“Ừm, anh thấy rồi.” Quý Miên ngồi ở trên giường, xoa xoa huyệt thái dương, đè nén sự tức giận như bình thường.

Phong Quang bò lên giường, ngồi ở bên cạnh cậu, kéo ống tay áo của cậu: “Em thấy trên ti vi nói… có người bởi vì áp lực thi đại học quá lớn đã nhảy lầu. Em sợ anh cũng sẽ nhảy lầu.”

Lý do này, khiến cho Quý Miên dở khóc dở cười: “Cho nên, em đến thăm anh à?”

“Hôm nay em muốn ngủ cùng anh.” Phong Quang cong môi: “Anh, nếu như anh không còn nữa, một mình em sẽ không chăm sóc tốt được cho Tiểu Du.”

Quý Miên nhìn bàn chân trần của nó: “Có lẽ em nên học chăm sóc mình trước.”

“Em rất tốt mà, cô bảo mẫu cũng nói càng ngày em càng hiểu chuyện.”

Quả nhiên là đàn gảy tai trâu. Quý Miên thở dài, sau đó đắp chăn lên chân nó. Nếu như nó bị cảm, vậy thì sẽ là một chuyện phiền phức lớn: “Hôm nay, em có thể ngủ ở chỗ anh, nhưng quy củ cũ…”

“Em không đá chăn, cũng sẽ không lộn xộn, em sẽ rất yên tĩnh.” Một câu này, đã thành thông lệ phải nói mỗi lần nó đến đây ngủ.

Quý Miên giơ tay lên xoa đầu nó, nó nhắm mắt lại giống như một con mèo khoan khoái. Bình thường, cậu rất ít làm động tác thân mật với nó như vậy, cậu không thích người khác động chạm vào mình, đương nhiên cũng không thích động chạm người khác. Không biết tại sao, cậu đột nhiên dừng tay lại.

Cậu đang kinh ngạc phát hiện, hình như sự bài xích của mình đối với nó đang từ từ giảm đi.

Rất lâu cậu không nhúc nhích, nó ngước mắt lên: “Anh trai?”

Qua năm năm, nó đã lớn lên rất nhiều, cũng xinh đẹp hơn nhiều. Thiếu nữ dùng vẻ mặt bối rối, nhẹ phát ra giọng nói thắc mắc, hai chữ “anh trai” này, lại vô cùng dễ nghe.

Quý Miên di chuyển ánh mắt, thu tay về, lạnh lùng nói: “Ngủ đi thôi.”

Sau khi tắt đèn, trong phòng yên tĩnh khoảng mấy phút, lại truyền tới giọng nói rất nhỏ.

“Anh, anh đã ngủ chưa?” Nó cẩn thận hỏi.

Qua rất lâu sau, lâu đến nỗi nó sắp nhắm mắt ngủ rồi, cậu mới đáp lại: “Chưa.”

“Anh…” Phong Quang cầm lấy tay cậu ở trong chăn: “Em cho anh mượn may mắn của em, ngày mai anh nhất định sẽ thi rất tốt.”

“Em cho anh mượn may mắn của em… vậy không phải em sẽ là một cô gái xui xẻo à?”

“Không sao, anh có thể hoàn thành nguyện vọng của mình, Phong Quang xui xẻo một chút cũng không sao.” Giọng nó càng ngày càng nhỏ, có lẽ sắp ngủ rồi.

Lại qua mấy phút, cậu dùng giọng thờ ơ hỏi: “Tại sao lại đối với anh tốt như vậy?”

“Bởi vì… bởi vì Phong Quang thích anh….” Giọng nói này nhỏ xíu như đang nói mê, nó thật sự đã ngủ rồi.

Nó ngủ ngon lành nhưng Quý Miên lại khó mà ngủ được.



Sau khi thi đại học, chính là thời gian đợi thư thông báo đến. Quý Miên không có chút áp lực nào lấy được thư thông báo trúng tuyển của trường đại học y tốt nhất, đó là một trường đại học ở thành phố bên cạnh.

Quý Du không nỡ để cậu đi, ôm Quý Miên khóc lóc ầm ĩ. Quý Du khóc, cũng làm cho Phong Quang khóc theo. Hai đứa bé hợp tấu, thật sự là muốn khóc cho sập luôn Hạ gia.

Quý Miên không dễ dàng gì dùng lý do cậu sẽ thường xuyên về nhà dỗ được Quý Du, lại dùng lý do như vậy dỗ Phong Quang nhưng không có tác dụng.

Bởi vì Phong Quang và Quý Du khóc không giống nhau, nó khóc nức nở: “Nếu như anh gặp được chị xinh đẹp ở trường đại học quên em thì làm thế nào?”

Loại vấn đề này, Quý Miên nhất thời không biết nên trả lời thế nào. Cậu ngồi xổm xuống, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt bên khóe mắt nó: “Không cần lo lắng, Phong Quang mới là người xinh đẹp nhất, cho nên anh sẽ không vì những chị gái kia mà quên mất Phong Quang đâu.”

“Vậy… vậy anh sẽ nhớ em chứ?”

“Sẽ.”

Cuối cùng nó cũng ngừng khóc, nhét ống tiết kiệm hình con vịt vào trong tay cậu: “Em đã nói là em sẽ nuôi anh, trong này là tất cả tiền để dành của em, anh dùng tiết kiệm chút… Em thật sự hết tiền rồi.”

Nó là một đứa nhóc mê tiền, cảm thấy vô cùng đau lòng nhưng vẫn đưa tiền để dành nhiều năm qua cho cậu.

Quý Miên buồn cười nhưng không cười nổi, cậu lau má nó, mang theo tâm tình mà chính cậu cũng không hiểu nói: “Được, anh sẽ dùng tiết kiệm.”