Chương 320: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (12)

Sau khi Quý Miên học đại học, rất ít về Hạ gia, hình như hắn rất bận, không biết là bận bài vở bài tập, hay là bận với thí nghiệm của mình. Xem ý của hắn, cho dù là đến kỳ nghỉ đông, hắn cũng sẽ không trở về đón tết. Tuy nhiên dưới sự kêu gào ầm ĩ của Quý Du, hắn vẫn khó phản kháng mà đành trở về một chuyến.

Mùa đông năm nay có một trận tuyết lớn, tuyết trắng che phủ cả thành phố này. Đối với bọn nhỏ, dường như chỗ nào cũng thành khu vui chơi cả, nhưng đối với những người lớn phải đi xa thì có chút nhức đầu.

Quý Miên bước xuống khỏi xe của tài xế, nhìn ngôi nhà lớn màu bạc của Hạ gia, trừ màu trắng do tuyết nhuộm thành ra, không có gì thay đổi so với trí nhớ của hắn. Hắn nhìn thấy Quý Du đang đắp người tuyết trong sân.

Quý Du đứng một mình ở trong tuyết, chơi vui quên hết tất cả. Sau khi thấy trước mặt có một bóng râm, nó ngẩng đầu, nhìn thấy là anh trai mong nhớ của mình, lập tức kích động nhảy lên: “Anh! Anh về rồi!”

Quý Miên đón lấy cơ thể nó đang nhào qua: “Hình như Tiểu Du lại cao hơn rồi.”

“Còn không phải sao! Đã nửa năm anh chưa nhìn thấy em rồi!”

Quý Miên xoa đỉnh đầu nó: “Sao lại chỉ có một mình em? Không phải Phong Quang sẽ chơi chung với em à?”

“Ơ… Vừa nãy chị vẫn ở đây, sao đột nhiên lại không thấy đâu nữa rồi?”

Quý Miên và Quý Du cùng nhìn xung quanh, cuối cùng nhìn thấy một người tuyết biết động đậy dưới một cái cây. Nhìn thật kỹ, đâu có phải là người tuyết, rõ ràng là một đứa bé gái mặc áo bông màu trắng ngã trong tuyết, bởi vì nó mặc thật sự quá nhiều, mãi không bò dậy được.

Quý Miên cảm thấy động tác cố gắng muốn bò dậy nhưng nhiều lần thất bại của nó thật sự là buồn cười đến đáng thương. Hắn hiếm khi đại phát lòng tốt đi đến, luồn hai tay vào nách nó, xốc cả người nó lên, làm rơi không ít tuyết trên quần áo vừa dầy vừa nặng của nó xuống.

Phong Quang cố gắng rất lâu kết quả được người khác nhấc lên, thoải mái thở dài, vừa rồi thật đúng là mệt chết nó mà.

Cậu thanh niên sau lưng nhấc nó lên phát ra một tiếng cười khẽ.

Nó muốn quay đầu, nhưng không biết làm sao vì cái mũ to rộng đang che mất tầm mắt của nó. Nó dứt khoát nhấc bàn tay đeo găng tay dầy lên tháo mũ xuống, tóc tai hơi lộn xộn, nhìn thấy người phía sau, nó ngẩn ra một giây: “Anh… hình như anh lại đẹp trai hơn rồi.”

Cậu thanh niên trẻ tuổi cao gầy đặt nó đứng yên trên mặt đất, giơ ngón tay ra lau đi giọt nước nhỏ do tuyết hóa thành trên lông mi rất dài của nó: “Phong Quang thì càng ngày càng nặng rồi.”

“Nói bậy.” Nó tức giận: “Đó là bởi vì em mặc rất nhiều quần áo, em không có béo đâu!”

Chỉ cần là con gái, sẽ không muốn nghe thấy câu béo hơn này.

Quý Miên vỗ nhẹ đỉnh đầu nó, buồn cười nói: “Đúng là một quả cầu tuyết nhỏ.”

Nó mặc quá nhiều quần áo, quả thực đã quấn mình thành một quả bóng đáng yêu.

“Đó là bởi vì em sợ lạnh!”

“Nếu sợ lạnh em còn ra ngoài làm gì?”

“Đó là bởi vì Tiểu Du muốn ra ngoài chơi, em đã đồng ý với anh mà, em sẽ chăm sóc tốt cho em ấy, cho nên em ra ngoài cùng với em ấy…”

Tay Quý Miên đặt trên đỉnh đầu nó khựng lại: “Chỉ là bởi vì lý do này?”

“Vâng, đúng thế, chuyện em đã đồng ý thì nhất định sẽ làm được, nhưng mà…”

Thấy nó lộ ra vẻ mặt phiền não, Quý Miên lại hỏi: “Nhưng mà cái gì?”

“Em đưa hết tiền để dành cho anh rồi, em không có tiền nuôi anh nữa.”

Ánh sáng trong mắt Quý Miên ngừng lưu chuyển, chốc lát, vẻ mặt hắn lại trở về trạng thái ban đầu nói: “Không sao, bây giờ anh có thể tự nuôi mình rồi, cho nên, đây không tính là Phong Quang vi phạm giao hẹn.”