Chương 322: Cua đổ anh chàng muốn huỷ diệt thế giới (14)

Quý Du biết mình nói sai, vội vàng che miệng nói: “Anh nghe nhầm rồi! Em không nói chị ngày nào cũng ăn kẹo!”

“Vậy phải làm thế nào đây, trí nhớ của anh luôn rất tốt, đã nghe rồi thì sẽ rất khó quên.” Quý Miên khổ não nói: “Phong Quang, không phải là anh cố ý muốn nhớ bí mật của em đâu.”

Phong Quang đáng thương kéo ống tay áo hắn: “Anh… anh đừng nói chuyện này cho người khác biết có được không?”

Quý Miên vốn không định nói cho người khác biết, chỉ là muốn trêu chọc nó một chút thôi. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng thấp thỏm bất an của nó, lần đầu tiên hắn thấy không đành lòng: “Anh biết Phong Quang thích ăn đồ ngọt, nhưng Phong Quang còn không khống chế được mình, bệnh đau răng càng ngày càng nghiêm trọng thì làm thế nào?”

Phong Quang theo bản năng che quai hàm mình, nó tủi thân nói: “Em muốn ăn…”

Quý Miên than thở: “Hoá ra Phong Quang đã quên chuyện trước kia nói sẽ tiết kiệm tiền nuôi anh rồi, có tiền tiêu vặt là đi mua kẹo ăn…”

“Không phải vậy! Mỗi ngày em chỉ lấy một số tiền rất nhỏ để mua kẹo, em không quên giao hẹn của em và anh.”

“Một số tiền rất nhỏ? Vậy Phong Quang mua bao nhiêu ngày rồi, mỗi ngày một phần nhỏ cộng lại như vậy, tổng cộng đã tiêu hết bao nhiêu rồi?”

Nó giơ ngón tay ra đếm, cuối cùng ngạc nhiên: “Nhiều tiền quá!”

Cho dù mỗi ngày tiêu hai tệ, vậy một năm chính là bảy trăm ba mươi tệ. Theo phép tính tích thiểu thành đại như vậy, con số cuối cùng ra được có thể không nhiều à?

Quý Miên lại than thở, lấy này tỏ ra mình rất đau lòng.

Phong Quang cảm thấy áy náy trong lòng, nó ngại ngùng một lúc: “Anh, em xin lỗi… Sau này em sẽ không mua kẹo nữa.”

“Anh tin lời Phong Quang nói.” Khóe mắt Quý Miên hơi cong, rất đẹp.



Trong những ngày Tết này, Hạ gia hiếm khi được tề tựu đông đủ như vậy, trên bàn ăn có cả Hạ Triều và Vương Từ. Đây là thông lệ có từ trước kia của Hạ gia. Ngày lễ ngày tết, cho dù bận rộn thế nào đi nữa, đôi vợ chồng này cũng sẽ lựa chọn về nhà ở bên cạnh Phong Quang. Đây không phải là giao hẹn mà là sự ngầm hiểu giữa hai người bọn họ.

Trong lúc lơ đãng, Hạ Triều giống như thuận miệng nhắc tới: “Phong Quang còn nhớ anh Nghiêu của Phù gia không?”

Tay cầm đũa của Vương Từ khựng lại.

Phong Quang nghiêng đầu: “Anh Nghiêu?”

“Nửa năm trước, không phải Phong Quang còn cùng ba đến tiệc rượu của Phù gia sao? Ở đó có một anh lớn hơn con ba tuổi, Phong Quang còn nói cậu ta rất ngầu, còn nhớ không?”

Nó bừng tỉnh nhớ ra: “A, là anh ta à!”

Vương Từ là một người phụ nữ xinh đẹp, ít nhất Phong Quang có một nửa xinh đẹp là di truyền từ bà. Khác với Hạ Triều cho người ta cảm giác đa mưu túc trí, bà là kiểu nhiệt tình mà phóng khoáng. Thấy bộ dạng làm nũng của con gái, bà trêu chọc hỏi: “Sao Phong Quang lại cảm thấy tên tiểu tử của Phù gia kia rất ngầu?”

“Bởi vì anh ta rất lạnh lùng, giống như một tảng đá, người khác nói chuyện với anh ta, anh ta đều không phản ứng.”

Vương Từ nhìn Hạ Triều: “Hoá ra không phải Phong Quang cảm thấy tiểu tử kia đẹp trai nên mới nói nó ngầu.”

“Anh ta không đẹp trai bằng anh trai.” Phong Quang nghiêng đầu nhìn về phía Quý Miên phong thái lịch sự tao nhã: “Anh trai đẹp trai hơn anh ta nhiều.”

Quý Miên cười như đáp lễ nói: “Phong Quang cũng rất xinh.”

Cô gái nhỏ lập tức bưng mặt vui vẻ cười không dứt.

Quý Du đưa ra kết luận sau cùng: “Anh chị đều đẹp.”

Còn không phải sao, cả nhà bọn họ đi ra ngoài, chỉ riêng nhan sắc đã có thể thu hút được không ít người quay đầu lại nhìn.

Vương Từ thoải mái nói: “Xem ra Phong Quang không thích thằng nhóc của Phù gia kia rồi.”

Phong Quang gật đầu: “Vâng, con không thích.”