Chương 20: Ngươi! Tỉnh táo lại đi

Phong Li Dạ choáng váng, trong ý thức duy nhất còn sót lại, hắn lờ mờ cảm thấy luôn có người ở bên cạnh mình.

Nàng quay lưng bước đi, thân hình gầy gò quá mức, đã ngã mấy lần, nhưng mỗi lần sau khi ngã, nàng luôn bướng bỉnh đứng dậy, tiếp tục đỡ hắn đi về phía trước, rõ ràng là không nhìn thấy dáng vẻ của nàng, nhưng dường như hắn có thể nghe thấy tiếng thở hổn hển kiệt sức của nàng, nàng thật sự quá mệt rồi!

Phong Li Dạ muốn tự mình đứng lên và đi lại, nhưng hắn không còn chút sức lực nào, thậm chí không thể cử động ngón tay của mình.

Không biết sau bao lâu, cả hai cuối cùng cũng dừng lại, hắn ta được đặt trên mặt đất, rất nhanh liền cảm thấy rất lạnh, lạnh đến toàn thân run rẩy, lạnh đến mức khiến hắn ta nghi ngờ rằng bản thân đã bước vào địa ngục.

Nàng không biết mình đã cho hắn ăn cái gì, đôi bàn tay mảnh khảnh ấy rơi áp lên trán hắn từ lúc nào, hắn không biết nàng đang làm gì, chỉ biết rằng đôi bàn tay này rất dịu dàng, cảm giác như của mẫu thân vậy… Không, mẫu thân cũng sẽ không dịu dàng với hắn ta như vậy.

Từ khi còn nhỏ, hắn chưa bao giờ được mẫu thân đối xử dịu dàng như thế.

Không, nàng không phải mẫu thân, nàng chính là tiên nữ.

Một tiên nữ xinh đẹp đến mức khiến người ta không thể nhìn thẳng, hắn nắm tay nàng, cánh tay rắn như thép, ôm chặt lấy vòng eo mảnh mai của nàng. Sau khi ôm nàng, dường như không lạnh đến như vậy…

Sở Khuynh Ca thật muốn đẩy hắn ra.

Tên khốn này luôn miệng nói nàng không có thể diện, bảo nàng tránh xa và không được đến gần mình! Bây giờ là sao?

Hắn ôm chặt lấy nàng, siết chặt nàng vào vòng tay! Tất cả tiện nghi đều bị hắn chiếm hết rồi, hai bầu ngực bị ép đến có chút đau….

Mặt nàng nóng bừng, lần này thật sự rất muốn đẩy hắn ra.

Đáng tiếc, ngay cả khi Thế tử hôn mê, sức lực của hắn ta cũng lớn hơn người thường rất nhiều.

Nàng đẩy ra, nhưng cơ thể rắn chắc của hắn bất động, càng đẩy hắn càng siết chặt vòng tay đang ôm nàng.

Sở Khuynh Ca đã từng nghiên cứu qua tâm lý học, một người càng mạnh mẽ thì vào những lúc yếu đuối lại càng giống một đứa trẻ, người đàn ông này từ nhỏ đã không được hưởng cảm giác tình mẫu tử, bây giờ trong lúc mơ mơ hồ hồ, lại cho rằng nàng là mẫu thân của hắn sao? Đúng là giống như một đứa bé, muốn ăn thì phải làm sao? Ý nghĩ này khiến nàng sợ hãi vươn tay ôm chặt trước ngực, không ngờ hành vi của nàng lại khiến người đàn ông trong lòng rất bất mãn! Phong Li Dạ khịt mũi, bất ngờ lật người nàng lại, ấn nàng xuống!

“Này! Ngươi tỉnh táo lại đi, xem ta là ai?”

Sở Khuynh Ca đặt hai tay lên vai hắn ta, cố gắng đẩy mạnh ra, nhưng lại sợ bản thân động vào vết thương trên vai hắn.

Kết quả là trong lúc bối rối, người đàn ông cúi đầu gặm cổ nàng thật mạnh…

“Hừ… Đau quá! Tên khốn kiếp này! Ta là Sở Khuynh Ca! Ta là Cửu công chúa ngươi ghét nhất! Buông ra!”

Không biết rốt cuộc hắn có biết không, người con gái bị hắn đè dưới thân bây giờ, là ai?

“Buông ra! Ta là Sở Khuynh Ca! Ta không phải là hồng nhan tri kỉ của ngươi!”, “Bản thế tử đây… không có tri kỷ.”

Phong Li Dạ ngẩng đầu nhìn về phía cổ của nàng, đôi mắt đen láy rõ ràng vẫn còn chứa hơi thở mù sương, hắn còn chưa tỉnh!

Nhưng những lời này lại khiến Sở Khuynh Ca có chút giật mình.

Người ta nói Sở Vi Vân và hắn ta là một đôi, tại sao Sở Vi Vân lại không phải là hồng nhan tri kỷ trong lòng Li thế tử?

Không kịp nghĩ nhiều, Sở Khuynh Ca đột nhiên nhíu mày, mặt đỏ bừng! Tên khốn kiếp này.

Hắn thậm chí còn kéo váy, bàn tay hư hỏng đó luồn qua cổ áo của nàng tiến vào.

“Đồ khốn kiếp! Buông ta ra …”

Nàng chưa kịp nói hết lời phản kháng, Phong Li Dạ đột nhiên cúi đầu xuống…