Chương 22: Vừa rồi, đã làm ra chuyện gì không thể nói với người khác

Sở Khuynh Ca vội vàng kéo quần áo cẩn thận, mới đứng lên, đau quá, vừa rồi bị gặm mấy phát…

Trong lòng Khuynh Ca có một nỗi uất hận, nàng đỏ mặt xoa xoa ngực sưng tấy đau đớn rồi mặt mày xám xịt bước ra khỏi sơn động.

Cửu công chúa cuối cùng cũng hoàn chỉnh xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.

Nhưng nàng đang đỏ mặt, mặc dù quần áo đã được kéo lên, nhưng có thể thấy vừa rồi nhất định là bộ dáng quần áo xộc xệch, hơn nữa tóc tai bù xù, còn dính đầy bụi, đây không phải là tình huống chỉ nằm trên mặt đất mới xảy ra?

Thêm vào đó, Thế tử gia vừa mới không cho phép Lam Vũ đi vào trong động…

Tất cả các huynh đệ đều sững sờ.

Hóa ra Thế tử gia và Cửu công chúa mới… vừa mới ở trong động, làm ra chuyện gì không thể nói với người khác?

Bắt gặp ánh mắt của mọi người nhìn ám muội như thế, Phong Li Dạ nhíu mày, càng cảm thấy kinh tởm.

Đều tại người đàn bà này, mọi lúc luôn cố gắng đến gần hắn ta! Hắn ta thậm chí không muốn nhìn nàng thêm một lần nào nữa!

Phong Tảo đã dắt ngựa tới, trầm giọng nói: “Thế tử, đại quân vẫn đang chờ ngài trở về, thống lĩnh mọi người vào thành.”

“Được” Phong Li Dạ gật đầu, chân dài bước đi, nhẹ nhàng nhảy lên ngựa.

Trước kia bởi vì sốt, cảm giác thân thể nặng nề đó, đã không còn nữa.

Nhưng hắn cũng không nhớ rõ tại sao bệnh của mình lại lành nhanh đến như vậy, phía sau, Lam Vũ cũng đã hạ lệnh cho người dắt ngựa tới.

Nhưng sau khi nhìn rõ mu bàn tay của Sở Khuynh Ca, thì thào nhỏ giọng nói: “Công chúa, tay của người bị thương rồi!”

Phong Li Dạ có chút cáu kỉnh, quay đầu nhìn lại, mu bàn tay của Sở Khuynh Ca thật sự bị rách một mảng da lớn. Nhưng đối với người lớn lên trên chiến trường nhiều năm như hắn, vết thương này tính là bị thương gì? “Bị thương nhỏ như vậy, có đáng để làm ầm ĩ không?” Nữ nhân như vậy chỉ là đạo đức giả!

Sở Khuynh Ca hung dữ nhìn lại: “Li Thế tử thấy công chúa này làm ầm lên từ khi nào vậy?”

Người này đơn giản là không hiểu gì cả! Mọi tội trạng đều đổ lên đầu nàng!

Nếu nàng sớm biết điều đó, sẽ không cứu hắn ta, để hắn ta sốt cao rồi chết đi!

Phong Li Dạ không thèm đếm xỉa đến nàng, chân dài thúc vào bụng ngựa, Đại tướng quân còn chờ hắn, nữ nhân này chỉ làm lỡ chuyện lớn của hắn thôi!

Phong Tảo đưa tay cho Sở Khuynh Ca: “Công chúa, hãy lấy đại cục làm trọng, về trước đi rồi tính tiếp!”

Nói xong liền nhảy lên ngựa, gấp rút đuổi theo sát sau.

Các huynh đệ đều lên ngựa, một số đi theo Phong Li Dạ và Phong Tảo, một số ở lại để bảo vệ công chúa, nhưng những huynh đệ này, nhìn vào ánh mắt của Sở Khuynh Ca, cũng có chút chán ghét, trận chiến lớn sắp đến rồi, Cửu công chúa còn ở đây cãi nhau với Thế tử, thật là quá tùy hứng!

Lam Vũ đột nhiên cảm thấy uất ức thay cho công chúa: “Công chúa, là lỗi của thuộc hạ, là thuộc hạ quá khinh suất rồi.”

Nhưng mà, công chúa là cành vàng lá ngọc, mu bàn tay bị thương đến như vậy, quả thực khiến người ta đau lòng.

Sở Khuynh Ca nhảy lên ngựa, nhẹ giọng nói: “Không sao, chỉ là tên thần kinh đó thôi, đi thôi!” Bệnh thần kinh? Lam Vũ nghe không hiểu.

Nhưng, tư thế cưỡi ngựa của Cửu công chúa… Mẹ ơi! Đẹp quá! Cửu công chúa của họ trở nên hiên ngang oai hùng từ khi nào vậy? Thật là soái quá!

“Công chúa, chờ thần với!”

Với tốc độ này, cũng thu hút quá! Lam Vũ nghi ngờ bản thân đuổi theo không kịp.

Cửu công chúa trước mặt họ, thực sự là người nhà họ… còn là Cửu công chúa dốt nát, kém cỏi, phóng túng, tự cao tự đại, thậm chí có chút tàn bạo độc ác sao?

Làm sao nhìn giống như là một người khác thế này!

Để không làm chậm trễ tình hình quân doanh, Sở Khuynh Ca cưỡi ngựa điên cuồng.

Không ngờ vừa quay trở lại doanh trại, lại nhìn thấy một cảnh tượng không nên thấy…