Chương 583: Chết kiểu này, nói ra có rất mất mặt không?

“Tìm ngươi sao?” Thất Xảo há hốc miệng một hồi.

Nàng ta lập tức oán niệm.

Còn tưởng rằng là truy sát nàng ta! Cả một đường đến đây nàng ta còn có cảm giác hổ thẹn.

Không ngờ là, thì ra nàng mới là người bị liên lụy!

Phong Tảo thiếu chút nữa muốn trợn trắng mắt với nàng ta.

Nha đầu này thật sự là không hề có chút lương tâm nào.

Biết mục tiêu là hướng đến phía hắn ta thì lập tức không muốn quan tâm sao?

Nhưng, kẻ địch mạnh trước mắt, mình một thân một mình không nên mắng người của mình.

Hắn ta nhìn nữ tử trung niên hắc y trước mắt, trầm giọng nói: “Không biết các hạ là người phương nào phái tới? Muốn mời ta đến nơi nào?”

“Phong tướng quân đến rồi thì tự nhiên có thể biết được.” Nữ tử trung niên tiến lên phía trước một bước.

Thất Xảo giơ hai tay lên: “Cái kia… Ta chỉ là đi ngang qua, chuyện này không có quan hệ gì với ta, ta…”

Tròng mắt nàng ta chuyển động, đột nhiên cười với vị nữ tử hắc y: “Ta có thể đi trước không?”

Phong Tảo xuýt chút nữa là nhịn không được muốn một cước đạp nàng ta xuống.

Người này! Thật sự là quá không nghĩa khí rồi!

“Ngươi biết ta bị bọn họ đưa đi, ngươi cho rằng bọn họ sẽ buông tha cho ngươi sao?” Đừng có ngu ngốc như vậy!

Thất Xảo nghiêng đầu, trừng mắt nhìn hắn ta một cái.

Có điều, lời hắn ta nói không phải là không có lý.

Những người này, đại khái sẽ không để nàng ta đi.

Nàng ta lui về phía sau một bước, nhìn gò má của Phong Tảo: “… A!”

Rõ ràng là, người xui xẻo, quả thật là vô địch!

Một cái sơ sẩy, nàng ta đã giẫm lên một tảng đá lỏng lẻo.

Tảng đá trượt xuống, Thất Xảo lập tức lăn theo nó, mạnh mẽ lăn xuống đáy vách núi!

Thật xui xẻo!

Không hề có ai hại nàng ta, nàng ta lại tự hại chết chính mình!

Kiểu chết này, nói ra có rất mất mặt không?

Nhưng nàng ta vẫn rất tiếc nuối, nàng ta vẫn chưa nói bí mật của Sở Vi Vân cho công chúa!

Còn có, nàng ta rất đói bụng, vừa rồi Phong Tảo cho nàng ta hai quả trái cây, nàng ta còn chưa ăn.

Thật thê thảm…

Trong lúc lẩm bẩm, nàng ta nhìn thấy có người nhảy xuống từ trên đỉnh vách đá, một tay giữ chặt cổ tay của nàng ta.

Thất Xảo ngạc nhiên, cho rằng bản thân sẽ được cứu.

Nhưng… Tại sao cả hai đều rơi xuống?

“A…”

Thì ra không phải tới cứu nàng ta, mà là cùng nàng ta chịu chết! Dừng lại!

A a a!

Nàng ta vẫn chưa muốn chết!

Nữ tử hắc y đứng trên đỉnh vách đá cúi đầu nhìn xuống, vách núi tối đen như mực, sâu không thấy đáy!

Bọn họ… Cứ như vậy nhảy xuống thì có chết không?

Nàng ta còn chưa ra tay đúng không?

Cái này… Chủ tử cũng không nói muốn mạng của Phong Tảo, nàng ta nên trở về phục mệnh như thế nào đây?

Chuyện lạ hàng năm đều có, nhưng năm nay đặc biệt nhiều.

“Khụ!” Nữ tử hắc y quay đầu lại, trừng mắt nhìn mười mấy hắc y nhân phía sau.

“Các ngươi tận mắt nhìn thấy bọn họ nghĩ quẩn rồi tự mình nhảy xuống, không hề có liên hệ với ta!”

Mười mấy hắc y nhân nhìn nhau.

Chủ tử sẽ tin sao?

Tự mình nhảy xuống, cái này cần có bao nhiêu điều tiêu cực trong lòng chứ?

Nhưng thấy gió lớn gào thét, bọn họ cũng biết vách núi này sâu không lường được.

Ngã xuống như vậy nhất định là không thể sống nổi?

Haiz! Hai kẻ xui xẻo!



“Thất Xảo!”

Sở Khuynh Ca đột nhiên ngồi dậy.

Nàng vung tay lên, không biết đã bắt được cái gì, dùng sức kéo một cái.

“Trở về!”

Nàng mơ thấy Thất Xảo ngã xuống vách núi, dường như nàng đã kéo tay Thất Xảo lại, đang muốn kéo nàng ta lên.

Nhưng mà…

“Khụ!”

Lúc này hai mắt nam nhân tuyệt sắc đang ngủ bên cạnh lim dim, nhưng vẻ mặt thống khổ, sau khi đẩy nàng ra, hắn lập tức khom người lại.

Nữ nhân chết tiệt này, nàng cố ý sao?

Đây không phải là lần đầu tiên đúng không? Nàng định mưu sát phu quân rồi cao chạy xa bay với Mộ Bạch đúng không?

“Sao, làm sao vậy?” Bản thân Sở Khuynh Ca cũng hơi mơ hồ, tại sao hắn lại có bộ dáng giống như rất đau vậy?

Vừa rồi nàng đã làm cái gì? Không phải là nàng muốn kéo Thất Xảo đang ngã xuống vách núi trở về sao?

Kéo…

Nàng cúi đầu, nhìn bàn tay của bản thân một cái.

Quay đầu lại, nàng nhìn thấy Phong Ly Dạ cong một chân lên, mặc dù hắn đã cố gắng giữ vẻ mặt không biểu cảm, nhưng trên mặt vẫn có mồ hôi chảy đầm đìa.

Một giây sau, nàng suýt chút nữa đã bị bản thân hù chết.

“Ta, ta không phải cố ý!”