Chương 2: Tống Duyên

Chương 2: Tống Duyên

Đan Ân đột nhiên tỉnh giấc.

Cậu thở dồn dập, cảm thấy trái tim mình như bị thiêu đốt, nhịp đập mạnh mẽ như khúc nhạc dạo của ngọn lửa. Cậu chỉ cảm thấy không thể thở nổi, như bị ngọn lửa nuốt chửng.

Cậu rêи ɾỉ, đôi tay ôm chặt lấy chính mình, cố gắng trấn an trái tim đang hoảng loạn.

Đột nhiên, có ai đó ôm chặt cậu. Đan Ân cứng đơ người, còn chưa kịp đẩy ra, thì nghe thấy người kia nhỏ giọng nói: "Là tôi."

Những suy nghĩ phức tạp dần bay xa, cảnh trong mơ rối ren cũng tạm thời lắng xuống. Đan Ân định hỏi Tống Duyên sao lại ở đây, nhưng rồi nhớ lại những lần trước khi sống một mình, Tống Duyên cũng thường tìm đến, lại không hỏi nữa.

Tống Duyên một bên ôm cậu, một bên nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi. Nhịp vỗ nhẹ nhàng, như vuốt ve, trấn an cơ thể cậu.

Hô hấp của Đan Ân dần đều lại, không lâu sau, cậu lại chìm vào giấc ngủ.

Chờ đến khi người trong lòng đã ngủ say, Tống Duyên mới ngừng vỗ. Hắn bế Đan Ân lên, từng bước đi đến phòng ngủ, nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường. Đắp chăn cẩn thận, để lại ánh đèn mờ nhạt, hắn nhẹ nhàng xoa mày Đan Ân, ánh mắt không tự giác dừng lại trên đôi môi hồng nhạt. Nhìn một lúc, Tống Duyên cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên giữa mày cậu.

Khi Tống Duyên rời phòng ngủ, đã là nửa đêm. Hắn đứng lặng im trong phòng khách, ánh đèn ngoài cửa sổ phản chiếu khuôn mặt trầm tư. Hắn khoanh tay, sửa lại cổ tay áo, một lát sau, biểu cảm hờ hững trở lại như thường.

Đêm khuya đô thị, ảo ảnh trong mơ. Ánh đèn rực rỡ, biển quảng cáo sáng suốt đêm, những tòa nhà xa hoa đều mở cửa đón chào, là độc dược dẫn con người dẫn đến tham vọng mất nhân tính.

Hắn đứng trên cao, biểu cảm lạnh nhạt, như vô dục vô cầu.

*

Sáng hôm sau tỉnh dậy, Đan Ân bước vào phòng khách thì nhìn thấy Tống Duyên, khuôn hắn vẫn mặt lạnh lùng như vậy.

Hắn ngồi ngay ngắn trên sô pha, như một bức tượng điêu khắc Hy Lạp tuyệt đẹp nhưng cứng đờ, các đường nét trên khuôn mặt sắc bén, toát ra vẻ nghiêm nghị, như thần linh bị trói buộc.

Đan Ân bước tới, ngồi xổm xuống đối diện, đầu nhẹ nhàng dựa vào đùi Tống Duyên.

Khuôn mặt cậu không nặng, cũng không quá nóng, nhưng tựa như ngọn lửa đốt cháy, lan tràn từ đùi Tống Duyên lên.

Tống Duyên nhìn xuống đôi mắt đen thẳm ngây ngô của Đan Ân, ngắm nhìn cậu ngoan ngoãn nghe lời. Hắn nghe tiếng hít thở thấp của cậu, như chú mèo nhỏ đáng yêu.

Tống Duyên đưa tay vuốt ve khuôn mặt Đan Ân, cố kiềm chế ham muốn, lực đạo dần tăng lên, đến khi Đan Ân không chịu nổi kêu khẽ, hắn mới bế Đan Ân lên đặt lên đùi mình.