Chương 3: Kiểm điểm

Tống Duyên nhìn vệt đỏ trên mặt, hỏi khẽ: “Đau không?”

Đan Ân lắc đầu, đáng thương nói: “Không đau.”

Tống Duyên ôm chặt Đan Ân hơn, không nhìn mặt cậu, tay phải xoa lưng an ủi, nhẹ nhàng như dỗ dành trẻ con.

Đan Ân trong bầu không khí ấm áp, nhỏ giọng kể lại việc mình làm ngày hôm qua, rồi tự kiểm điểm và hứa sẽ không như vậy nữa. Cậu kể lại cho hắn vị rượu đào ngon ngọt, rồi kiểm điểm hành vi say rượu của mình, nói tâm trạng cậu không tốt nên hành vi có chút tùy tiện.

Tống Duyên thỉnh thoảng đáp lại, tỏ vẻ đã hiểu.

Cuối cùng, Đan Ân nói cậu nhớ hắn.

Tống Duyên ngừng vỗ nhẹ, thẳng người, cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi Đan Ân.

Đan Ân mở to mắt, đôi đồng tử xanh xám mờ mịt trông vô tội. Tống Duyên thở dài, một tay ôm eo Đan Ân, một tay luồn vào tóc đen mượt, hắn mở môi, nhẹ nhàng hôn lên khóe môi Đan Ân.

Đan Ân cuộn tròn trong lòng Tống Duyên, cảm nhận sự ấm áp lan tỏa từ khóe môi lên trên, cho đến giữa mày. Lưng cậu rùng mình, ngón chân co quắp, cơ thể nhũn ra, không kìm được mà kêu lên, rồi xấu hổ vùi mặt vào cổ Tống Duyên.

“Đan Ân của tôi lại thẹn thùng rồi.” Tống Duyên vuốt ve mái tóc đen của Đan Ân rồi thở dài.