Chương 4: Quái rắn đầm lầy

Thanh kiếm không đâm xuyên qua vảy của con rắn.

Thậm chí không để lại một vết xước nào.

Bạch Du và Trạch Phi Nhĩ rơi vào trạng thái im lặng khó xử.

Con quái rắn đầm lầy không hề bị kích động bởi cuộc tấn công vừa rồi, nó vẫn nhàn nhã lăn mình trong đám bùn, rồi lại giơ đuôi lên, đặt trước mặt Bạch Du.

Cái đuôi của nó cũng được bao phủ bởi vảy, nhưng không có ánh sáng lấp lánh, mà là một màu xám xịt ảm đạm.

Giữa các khe vảy có những thứ kỳ lạ mắc kẹt, nào là đá vụn, lá cây, và cả những tờ giấy đã mục nát.

Con rắn không có ý định tấn công, Bạch Du thận trọng vươn tay ra, bắt đầu lôi những thứ mắc kẹt ra khỏi khe hở giữa các vảy.

Trạch Phi Nhĩ: “Cô tốt bụng quá rồi đấy.”

[Đồng đội của bạn: Trạch Phi Nhĩ đã sử dụng phép thuật gió · Quét sạch.]

Cơn gió cuốn đi những thứ rác rưởi Bạch Du đang ôm trong tay, đồng thời làm sạch cả đôi tay lấm lem của cô.

Bạch Du: “Nó... có vẻ như đang gặp rắc rối.”

Cô mỉm cười, mắt lấp lánh: “Cảm ơn, Trạch Phi Nhĩ đại nhân.”

Trạch Phi Nhĩ: “Hừ, chỉ là đền bù thôi.”

“Đền bù?”

“Đền bù cho việc quên mất cơ chế trò chơi.”

“Hướng phát triển của cô là quản lý cuộc sống, không có mô-đun chiến đấu, dù có vũ khí sắc bén đến đâu, thì tấn công cũng chỉ gây ra HP-1 thôi.”

Nó lại biến về hình dạng mèo, đứng trên vai Bạch Du.

Quái rắn đầm lầy phát ra tiếng “xì xì” vui vẻ.

Cái đuôi của nó chìm vào bùn lầy, khuấy động một hồi rồi cuốn lên một cấu trúc xương trắng, giống hệt với cấu trúc bảy tấc của nó, chỉ có điều kích thước nhỏ hơn.

Con rắn ngẩng đầu, đặt Bạch Du lêи đỉиɦ đầu mình, sau đó đưa cô vào bờ. Nó dùng đuôi đẩy khối xương trắng vào lòng cô.

[Chúc mừng bạn đã nhận được: Giáp xương của Quái rắn đầm lầy.]

[Giáp xương của Quái rắn đầm lầy [Quà tặng]]

[Phân loại: Nguyên liệu]

[Ngay cả quái rắn cũng sẽ thay da, bộ giáp không còn vừa vặn cần được thay định kỳ. Bộ giáp này là món quà thể hiện lòng biết ơn ngây ngô của ma vật, chúng tôi cam đoan, không có con quái rắn nào bị thương trong quá trình này…ừm, với nó, đòn tấn công HP-1 có lẽ còn chưa đủ để gọi là gãi ngứa.]

Bạch Du: …

Cảm xúc của cô có chút phức tạp, và có cả chút áy náy.

Trong khi đó, sự quan tâm của Trạch Phi Nhĩ lại hướng đến điều khác.

“Tôi vừa mới làm sạch cho cô xong!”

Trạch Phi Nhĩ nhìn đống bùn trên giáp xương, bắt đầu gầm gừ.

Quái rắn đầm lầy nghiêng đầu, có vẻ như đang suy nghĩ tại sao con mèo này lại đột nhiên nhảy cẫng lên.

Một lúc sau, trong đôi mắt rắn lóe lên tia sáng kỳ lạ, nó há cái miệng khổng lồ đầy mùi tanh...

“Ục ục.”

Một hình nhân bọc đầy bùn được nó nhổ ra.

*

Thật ấm áp.

Cả người dường như đang chìm trong lớp bông mềm mại, xung quanh phảng phất hương thơm của thảo dược, và có một chút mùi sữa ấm.

Khoan đã.

Sữa ấm?

Kim Tiêu Nguyệt Minh bừng tỉnh.