Chương 1: Xuyên Không

Tục ngữ có câu: "Tháng hai đừng vội cởϊ áσ bông, tháng ba còn có tuyết hoa đào", màn đêm buông xuống, tuyết bắt đầu rơi lất phất trên thành Đông Kinh.

Bảo Khang Môn nằm ở góc Đông Nam ngoại thành, xung quanh là nơi sinh sống của đa số người dân lao động nghèo, mặc cho gió tuyết bão bùng, tiếng trống canh năm vừa điểm, người dân đã phải lồm cồm bò dậy bắt đầu một ngày mưu sinh.

Cốc cốc cốc!

Tiếng gõ cửa dồn dập phá vỡ sự yên tĩnh của tiểu viện.

"Tới đây."

Từ Tụ ba chân bốn cẳng chạy ra, tuyết trong sân còn chưa kịp quét, giẫm lên phát ra tiếng ken két.

Vừa mở cửa, nhìn thấy người đến, vẻ mặt nàng lập tức trở nên căng thẳng.

"Dương đại nương, sao lại đến sớm vậy, mau vào nhà ngồi đi."

"Không ngồi đâu, ta còn phải đi thu tiền nhà những nhà khác nữa."

Dương thị mặc áo ngắn màu lam sẫm, tay cầm chiếc bàn tính nhỏ màu đen to hơn bàn tay một chút, bên cạnh còn có một tiểu nha hoàn đi theo.

Bà ta gạt bàn tính lách cách một hồi, nói: "Từ nương tử, hôm nay đến hạn nộp tiền thuê nhà rồi, ba trăm hai mươi văn, một văn cũng không thể thiếu."

Từ Tụ khó xử xoa xoa tay: "Đại nương, có thể cho chúng tôi khất thêm ít ngày nữa được không? Đến lúc đó tôi nhất định sẽ trả tiền cho bà."

"Còn muốn khất nữa sao?" Giọng Dương thị đột nhiên cao vυ"t, "Lần trước ngươi nói muội muội nhà ngươi bị bệnh nặng, ta đã cho các ngươi khất nợ sáu bảy ngày rồi, bây giờ dù thế nào cũng phải trả tiền, không trả thì dọn đi."

"Không được đâu đại nương, trời lạnh như vậy, chúng tôi không có chỗ nào để đi, tiền nhà tôi nhất định sẽ trả, chỉ xin bà cho khất thêm ít ngày nữa thôi." Giọng điệu của Từ Tụ gần như cầu xin.

"Không phải ta không biết điều, nhưng gia đình ta cũng cần phải tiêu tiền. Vốn dĩ cái sân này của ta ít nhất phải đóng tiền thuê theo quý, cho các ngươi thuê theo tháng đã là ưu ái lắm rồi."

Dương thị gằn giọng: "Gần đây, trường Thái học và Quốc Tử Giám đều khai giảng, không biết bao nhiêu học sinh từ nơi khác đến đang cần tìm nhà trọ, hôm trước có một học sinh đến từ Giang Nam muốn thuê sân này của ta với giá bốn trăm văn, thấy các ngươi đáng thương nên ta mới không đồng ý."

Nghe vậy, Từ Tụ hiểu rõ bà ta muốn lấy lại sân để cho thuê với giá cao hơn, nàng cười gượng gạo nói: "Tôi biết đại nương tốt bụng, muội muội tôi đã khỏe hơn nhiều rồi, tôi định mấy hôm nữa sẽ đến tú phường tìm việc làm, khi nào nhận được tiền công sẽ lập tức trả cho bà."

Dương thị liếc mắt xuống dưới: "Từ nương tử, đừng trách ta nói lời khó nghe, dựa vào đôi tay này của ngươi mà làm thêu thùa, đừng nói là kiếm tiền, người đã chết đói từ lâu rồi."

Hai bàn tay Từ Tụ đỏ ửng, sưng tấy, mu bàn tay nứt nẻ, những vết máu đông sẫm màu khiến người ta không khỏi xót xa.

"Tôi có thể thêu mà." Nàng xấu hổ rụt tay lại.

"Nếu các ngươi thật sự không có tiền, có thể ra ngoài thành mà ở, nhà ở ngoài đó một trăm văn là có thể thuê được rồi."

Tô Mạn đương nhiên biết ngoài thành giá rẻ, nhưng lưu manh trộm cướp cũng nhiều, nhà nàng chỉ có hai nữ lưu yếu đuối và một đứa trẻ, làm sao dám ở đó chứ?

"Đại nương, xin bà thương tình, cho chúng tôi khất nợ thêm ít ngày nữa."

Lần này Dương thị tỏ ra rất kiên quyết, nhất định không chịu nhượng bộ.

Từ Tụ nóng ruột như đốt, trong tay nàng hiện giờ chỉ còn vỏn vẹn sáu mươi mấy đồng tiền, cho dù bán nàng đi cũng chưa chắc đã tìm được người mua ngay lúc này.

Nàng đang định năn nỉ thêm thì phía sau vang lên một giọng nói trong trẻo mềm mại.

"Ba ngày, xin đại nương cho chúng ta thêm ba ngày nữa, chúng ta nhất định sẽ trả tiền nhà."

Từ Tụ quay đầu lại nhìn, kinh ngạc nói: "Hạ Nhi, sao muội lại dậy rồi?"

Ôn Trọng Hạ đứng ở hành lang, mặc áo váy dài màu trắng như ánh trăng, mái tóc đen xõa xuống vai, không son phấn trang điểm, vóc người tuy gầy nhưng cao ráo.

Một cậu bé năm sáu tuổi bám chặt lấy váy nàng, mặc áo bông màu xám, trông như cái bánh chưng nhỏ.

Ôn Trọng Hạ bước chân ra cửa, Ôn Mạnh Đông nắm lấy vạt váy nàng, bước những bước nhỏ theo sau.

"Ôn tiểu thư, ngươi nói ba ngày nữa là có thể trả được, chẳng lẽ là đang lừa ta sao?"

Dương thị đánh giá Ôn Trọng Hạ từ trên xuống dưới, lần trước gặp nàng là lúc nàng mới chuyển đến đây. Cô nương này dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, khí chất cao quý, vừa nhìn đã biết là tiểu thư khuê các xuất thân từ gia đình giàu có, không biết vì sao gia đình sa sút, phải lưu lạc đến nông nỗi này.

"Nói được làm được, đến lúc đó ta sẽ đích thân đưa tiền cho đại nương." Bị bệnh liên miên hơn một tháng trời, giọng nói của Ôn Trọng Hạ có chút yếu ớt, nhưng ánh mắt lại kiên định rõ ràng.

Từ Tụ vội vàng nói: "Hạ Nhi, chúng ta đi đâu mà kiếm được nhiều tiền như vậy..."