Chương 14

Hôm sau là tết Đoan Ngọ, không khí khắp nơi đều tràn ngập sự vui mừng, trong thôn mới sáng sớm đã náo nhiệt hẳn lên.

Tào Văn ngủ một giấc đến sáng, hắn tỉnh dậy là nhờ tiếng gõ trống khua chiêng bên ngoài đánh thức.

Mở ra cửa nhà chính, ánh mặt trời thẳng tắp chiếu vào, trong phòng ngoài phòng đều im ắng, hắn phát hiện Đường Yên cũng không có ở trong nhà.

Nàng không gọi mình rời giường, cũng không nói đi nơi nào!

“Tức giận, khẳng định là tức giận rồi!”

Tào Văn thở dài, ngày hôm qua hắn làm như vậy, không chỉ cự tuyệt ám chỉ của nhân gia, lại còn để nàng ngủ ở bên ngoài, cô nương trong lòng khẳng định rất bất mãn.

Chỉ sợ là sẽ cảm thấy, nam nhân không phải thứ tốt gì, trước khi gả thì lời ngon tiếng ngọt, sau khi gả đến giường cũng không cho ngủ chung.

Tào Văn đau đầu. Hắn đoán Đường Yên hoặc là đã xuống ruộng, hoặc là đang tham gia lễ hiến tế.

Địa chủ tổ chức lễ hiến tế cầu mưa, các tá điền đều đến tham gia nghi thức.

Nhưng hắn mới cùng người của địa chủ xích mích, lúc này đến đó là không thỏa đáng, nhưng làm tá điền, lại không thể không đi.

Hắn đã ăn nhờ ở đậu rồi, không thể làm người ta mất thể diện, thứ hai là việc cầu mưa đều làm vì nông dân, nông dân đối với chuyện này thập phần để bụng.

Vì tị hiềm, chỉ sợ Đường Yên đã đi thay hắn.

Tào Văn sờ sờ cái bụng đã đói dẹp, tối hôm qua chỉ ăn chút canh cháo căn bản không đủ no, bây giờ hắn đã đói đến dán bụng.

Hắn đi vào nhà bếp dạo một vòng, nhà bếp lạnh tanh không có chút độ ấm, hiển nhiên là buổi sáng Đường Yên chưa từng nấu ăn.

Nông dân thời nay thường chỉ ăn hai bữa trưa và tối, buổi sáng căn bản không có thói quen nấu cơm.

Càng đừng nói đến Tào gia, hiện tại ngoài mấy mẫu đất bạc màu thuê từ địa chủ, trong nhà chỉ còn vài đồng tiền lẻ, lu gạo trong bếp cũng chưa được hai chén.

Thời buổi hiện tại quá khổ, nhiều gia đình còn phải bán mình làm nô cho người bên trên.

Quanh năm suốt tháng liều mạng làm việc, thu hoạch được bao nhiêu thì phải nộp phần lớn tiền thuế má cho triều đình rồi cống nạp cho địa chủ. Chỗ tiền dư lại khó khăn lắm mới không đói bụng chết.

Mà địa chủ lại có lòng dạ hiểm độc, thường xuyên bóc lột tá điền, hôm nay muốn tá điền đi tu bổ nhà, ngày mai lại muốn tá điền lên núi hỗ trợ nhặt củi.

Quanh năm suốt tháng phần lớn thời gian đều là giúp đỡ chủ nhân làm việc, cùng nô bộc không có gì khác biệt.

Ngày lễ ngày tết còn phải đưa thứ tốt như rượu, gà vịt, nếu không sẽ chọc địa chủ không vui, địa chủ không cho thuê đất, cả nhà già trẻ đều đói đến chết.