Chương 27

Nhưng lá gan người này không khỏi quá lớn, vào núi sâu còn dám đấu cùng gấu đen. Người bình thường đừng nói là đến gần để cứu người, chỉ cần nghe được mấy câu thôi đã sợ đến lạnh cả người.

Cậu cũng không biết Tào Văn là nghé con không sợ cọp, vì trong nhà không có gì ăn nên mới mạo hiểm như vậy.

Tào Văn đem hai con gà rừng ra, nói: “Thợ săn nói chết lâu không tốt, nếu để sang ngày mai thì rất khó ăn, hôm nay cũng chưa quá muộn, ta phải mau chóng đi lên trấn trên xem có thể bán được hay không."

Nói xong hắn liền đem một con gà nhét trở về sọt, một con thì đưa Đường Yên: “Ngươi đi đun nước nấu nó lên, đêm nay hai chúng ta ăn nó.”

Thấy Đường Yên còn muốn bán cả hai, Tào Văn lại nói: “Tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày tết, hẳn là phải có gà để chúc mừng.”

Đường Yên nhấp môi, cuối cùng cũng không cản Tào Văn cõng sọt đi ra ngoài.

Nhìn người lại biến mất ở trong bóng đêm, cậu thu hồi ánh mắt nhìn về phía con gà trong tay, ngón tay nắm thật chặt.

Tào Văn thừa dịp đêm tối mà nhanh chóng đi tới thị trấn, trong trấn đường phố đều có ánh nến đèn l*иg, khắp nơi vẫn còn sáng sủa.

Có lẽ là do ăn tết, dù sắc trời tối sầm cũng vẫn rất náo nhiệt.

Tào Văn lại không có tâm tư nhìn ngắm, hắn thừa dịp người chưa tan hết, nhanh chóng gân cổ lên kêu to: “Gà rừng, gà rừng mới bắt được!”

Hắn kêu tùy ý, nhưng bước chân vẫn như cũ bước đi về phía trước. Dù sao canh giờ này mọi nhà đều đã ăn cơm tối rồi, chưa ăn thì cũng đang nấu cơm, rất ít ai muốn mua gà rừng.

Có lẽ hắn phải đến một tửu lầu hoặc quán ăn, nhìn xem những đầu bếp kia có thu mua không.

Quả nhiên, hồi lâu mà trên đường phố vẫn không có người để ý tới hắn.

Tào Văn trực tiếp tìm một gian tửu lầu, hắn từ cửa sau tiến vào hỏi thăm: “Tửu lầu của anh có muốn gà rừng hay không?”

“Không muốn, không muốn! Mau đi nhà khác hỏi đi.” Đầu bếp cùng nhân viên trong quán ăn ai ai cũng vội vàng, hiện tại đang là giờ cơm, không một ai rảnh rỗi muốn phản ứng hắn.

Tào Văn xách theo gà rừng, lại thay đổi quán ăn.

Quán ăn tiếp theo thanh tịnh hơn nhiều, trước đường chỉ có hai bàn người.

Chưởng quầy chính chắp tay sau lưng nhìn chằm chằm sau bếp, nghe được thanh âm Tào Văn liền tức giận liếc mắt nhìn hắn, chèn ép bảo:

“Gà rừng? Quán ăn của ta cũng chỉ có hai vị khách, ai lại ăn nổi nửa con gà rừng tầm thường?”