Chương 7

Mấy ngày trước nguyên chủ phải đi hỗ trợ cho lễ cầu mưa. Nhưng địa chủ không chỉ bắt tá điền bọn họ tới hỗ trợ, mà còn bắt họ nộp thêm một cân gia cầm và một cân gạo.

Tá điền nơi đây nghèo đến mức không có một xu dính túi, làm sao có mấy thứ này

Nguyên thân ỷ vào việc anh họ mình là thuộc hạ của địa chủ liền oán trách hai câu, không ngờ lại xui xẻo bị lão quản sự nghe được, sau đó liền bị phạt một trận đòn hiểm.

“A Văn, ngươi, ngươi không sao chứ?”

Tào Dũng Toàn nhìn chất nhi hành động quái dị, trong lòng lo sợ dò hỏi.

“… Không có việc gì.”

Tào Văn chậm rãi trả lời, trong lòng hắn vẫn chưa thể hoàn toàn bình phục.Trừ bỏ sau ót đang đau đến lợi hại, thật ra thân thể không có gì trở ngại quá lớn.

Dù sao cũng vì gậy gỗ đánh vào cái ót của nguyên thân mà hắn mới có cơ hội sống lại.

Kí ức trong đầu lung tung rối loạn, thậm chí còn có mấy đoạn không tìm thấy, Tào Văn cân nhắc một chút, có thể là do máu bầm nên mới dẫn tới sự hỗn loạn này.

Hắn ngẩng đầu nhìn căn nhà lụp xụp được bao phủ bởi tro bụi, nói là căn nhà nhưng nơi này cũng chỉ có bốn bức tường, ngoài cái giường đất ra cũng không có một món đồ nào giá trị.

“Không có việc gì là được, không có việc gì là được.”

Tào bá phụ thở hắt ra, sau đó lại lau lau đôi mắt: “Vừa rồi suýt hù chết ta, nếu ngươi có mệnh hệ gì, về sau lão già này làm sao có mặt mũi đi gặp cha mẹ ngươi đây.”

“Tuy đã tỉnh rồi, nhưng mấy ngày tới đừng nên xuất hiện trước mặt Triệu quản sự, cũng ít qua lại với người biểu ca kia đi, đúng là xảy ra chuyện mới biết lòng người!”

Tào Văn tuy rằng không quá rõ những ân oán này, nhưng vẫn thực mau tiến vào thiết lập nhân vật.

Hắn lên tiếng: “Cháu biết rồi.”

Tào bá phụ nói bóng nói gió một hồi, thấy chất nhi thanh tỉnh lại thế nhưng không một câu phản bác, tuy thấy kì lạ nhưng trong lòng cũng nhẹ nhàng hơn.

Nghĩ đến Tào Văn rốt cuộc vẫn chỉ là một tiểu tử mới trưởng thành, không giống người có thể nén giận, ông còn muốn khuyên nhủ an ủi vài câu, miễn cho sau này hắn lại ăn khổ. Nhưng nhìn trong phòng còn có một người khác, ông lại đem lời nói nghẹn trở về.

Vợ chồng son mới thành thân, ông lại ở nơi này cũng chỉ vướng bận.

Tào bá phụ liếc mắt nhìn Đường Yên còn đang sợ hãi một cúi đầu tránh ở một bên, liền tiến lên vỗ nhẹ Tào Văn, thấp giọng nói: "Ta cũng không nói nữa, ngươi đã thành thân rồi, tuổi cũng không còn nhỏ, đại nam nhân bên ngoài dù chịu khổ chịu nhọc như thế nào, về nhà cũng không được đánh tức phụ nhi của mình.”

Tào Văn hơi nhắn mày, đang muốn mở miệng giải thích thì Tào bá phụ đã lui trở về.