Chương 9

Ông trời nếu đã cho hắn một cơ hội một lần nữa, vậy mong nguyên thân cũng có một chốn về tốt.

Một lần nữa có thể đứng lên, Tào Văn rất cao hứng,

Nhưng mà…

Tức phụ xa lạ lại về phòng rồi!

Tào Văn phản xạ có điều kiện đứng thẳng lên, giống như đang chờ huấn luyện viên tới kiểm duyệt.

Hắn nhớ rõ nàng hình như tên là Đường Yên đi. Cô nương mặt mày thanh tú, ngũ quan trời sinh nhu hoà, lớn lên có chút trung tính.

Hiện tại là mùa hè, quần áo nàng mặc thô sơ lại còn bọc kín mít, ngay cả cổ cũng bị che khuất. Có lẽ vì quá gầy nên quần áo mặc ở trên người nàng có chút hư không, sắc mặt cũng nhiễm một tầng vàng vọt không quá khỏe mạnh.

Nói về khí sắc, nàng cũng không có tinh thần lắm, nhưng quét mắt một cái liền có thể phát hiện cốt cách trời sinh còn rất... đẹp.

Đang lúc hắn trộm đánh giá, một đôi mắt đen nhánh liền nhìn lại.

Trong lòng Tào Văn lộp bộp một chút, bên tai đỏ lên, hắn như có tật giật mình mà chuyển tầm mắt nhìn về phía khác.

Ánh mắt Đường Yên tối lại, người này mới vừa tỉnh liền bắt đầu đánh giá cậu! Nam nhân quả nhiên đều không phải loại đồ vật an phận gì!

Nhưng vì chuyện vừa rồi, cậu vẫn có chút kiêng kị không dám tới gần Tào Văn, đồng thời lại không thể biểu hiện quá mức chán ghét lạnh nhạt, nếu không quan hệ hai người sẽ rất cứng nhắc.

Chịu khổ mấy năm nay, cái khác có thể cậu không biết, nhưng diễn kịch đã học đến thuần thục.

Vì thế cậu dừng một chút, vẫn sắm vai một thê tử yếu đuối mềm mại tới gần hỏi han.

"Ngươi có muốn ăn một chút gì không? Ta đi nấu cho ngươi."

“Ân?”

Tào Văn nhìn mười ngón tay thon dài biến hóa các động tác, đôi mắt mở to, nhưng vẫn mờ mịt cái biết cái không với ý tứ của Đường Yên.

Một lát sau, hắn mới lĩnh ngộ ra một chút, thử mở miệng nói chuyện với nàng: “Bụng của ta sao? Bụng ta không sao, không có bị đánh tới.”

Đường Yên: …

"Nếu ngươi đã tỉnh, vậy thì không có trở ngại gì, đợi vết thương lành thì lên núi tìm một chút thảo dược đắp lên là được."

Tào Văn nhắn mày.

“Trên núi? Ngươi vừa từ trên núi trở về sao?”

Đường Yên lựa chọn ngậm miệng lại.

Tào Văn ngốc luôn, tại sao lại không nói nữa?

Hắn nói sai rồi?

Căn phòng an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng châm rơi.

Tào Văn lần đầu tiên nếm thử một loại cảm giác tên là lúng túng. Hắn ho khan một tiếng, xuất phát từ lễ phép mở miệng xin lỗi:

“Ta không hiểu những thuật ngữ này, ngại quá.”

“Cái kia, ngươi không sao chứ? Cánh tay có đau không? Ta vừa rồi ra tay khá nặng.”

Hắn biết rõ sức lực của mình, chính nam tử cường tráng cũng không chịu được, huống chi là nữ tử có vóc dáng nhỏ yếu này.

Nhưng cũng may thân thể này hiện tại đang bị thương, bằng không rất có thể sẽ đem cánh tay nàng làm gãy.