Chương 11

Nếu bảy giờ bạn vẫn nằm trên giường, mông của bạn chắc chắn sẽ bị Hồ Đĩnh cho một cước; Nếu bạn lười tập luyện, Hồ Đĩnh sẽ bắt bạn tập chạy, chạy đến khi thầy vừa lòng thì thôi; Nếu bạn kén ăn, Hồ Đĩnh sẽ tự mình cầm thìa bón cho bạn, lại còn bón món bạn ghét nhất; Nếu bạn nghịch nước trong phòng tắm, Hồ Đĩnh sẽ rất âm hiểm mà tắt nước, cho bạn đứng trong đó với một đầu đầy bọt xà phòng; . . . . . .

Kết luận lại là, Hồ Đĩnh còn đáng sợ hơn cả cà rốt, Hồ Đĩnh là ma quỷ, là khắc tinh của bạn. Nằm mơ thấy Hồ Đĩnh cũng phải trốn tránh, nhớ tới Hồ Đĩnh là cả người nổi đầy da gà, thấy Hồ Đĩnh bước đến trước mặt bạn, bạn sẽ chỉ muốn biến thành chuột chui xuống đất, chạy vào động và biến mất.

Sau đó Quan Thước Hạ còn thầm đặt cho Hồ Đĩnh một biệt hiệu: "Cà rốt".

Thật là một cái tên gần gũi với tự nhiên! Ba ngày đầu tiên luôn luôn rất gian nan, cần thích ứng, cần phải điều tiết. Gần tối, "Cà rốt" gọi Quan Thước Hạ đang đi về phía thao trường, Tôn Thư ném cho Quan Thước Hạ một ánh mắt đồng tình. Một đám người nháy mắt biến mất không còn dấu vết, chỉ còn lại Quan Thước Hạ đang đứng xoay ngón tay, mắt to vô tội nhìn Hồ Đĩnh.

Hồ Đĩnh đi trước dẫn đường, nói với Quan Thước Hạ đang đi phía sau: "Nghe nói em đặt cho tôi biệt hiệu "Cà rốt"?"

"Haha, cà rốt ăn ngon lại nhiều dinh dưỡng, tốt cho mọi người, rất giống với hình tượng của thầy đó ạ." Quan Thước Hạ nhanh chóng nịnh hót.

"Tôm nhỏ này thật biết suy nghĩ cho người khác."

"Thầy có thể đừng gọi em là tôm nhỏ được không?" Quan Thước Hạ lộ ra biểu tình khó xử.

"Vì sao? Không phải nhóc Ninh Mặc kia suốt ngày gọi em như vậy sao?"

Quan Thước Hạ đỏ mặt, ngượng ngùng ngẩng đầu, dừng bước. Hồ Đĩnh cười lớn, liền bị Quan Thước Hạ ném cho một ánh mắt xem thường.

"Thì ra là em thích cậu ấy, vậy thì em chỉ cần nói với tôi tên ấy chỉ mình Ninh Mặc được gọi là được."

Hồ Đĩnh quay lại đứng bên người Quan Thước Hạ, bắt đầu bà tám: "Em đó, đối thủ cạnh tranh còn rất nhiều. Tôi lén nói cho em, thật ra trong số các em có một cô bé cũng thích Ninh Mặc. Em nhìn bộ dáng của em xem, so khuôn mặt thì nhiều thịt hơn người ta, so dáng người cũng to hơn người ta, vẫn là nhiều thịt, em không có sức cạnh tranh đâu."

"Hừ, ai nói em thích cậu ấy! Em cảnh cáo thầy nha, thầy không được nói lung tung với người khác đâu." Quan Thước Hạ lắc, không ngờ củ cà rốt này lại bà tám như thế.

"Ha ha..." Đây không phải mạnh miệng thì là gì.

"Thầy nên nhanh chóng tìm cho chúng em một củ cải trắng đi, đỡ phải suốt ngày chỉ chú ý đến chúng em, mệt cả thầy nữa."

"Em nói thì dễ bây giờ củ cải trắng phải có da trắng, không béo, phải gầy, lại phải nhiều nước (dung mạo), còn muốn có thịt."

"Thầy thật mâu thuẫn. Nào có ai gầy lại còn nhiều thịt chứ."

"Em nói đúng rồi đấy, củ cải trắng rất khó tìm." Hồ Đĩnh tiếp tục đi về phía trước.

"Tới rồi, khi thủ trưởng Quan gọi đến vào buổi chiều, các em còn đang tập luyện. Bây giờ em gọi về nhà đi, tôi đi ra ngoài một chút."

Hồ Đĩnh đưa cô bé vào một gian phòng sau đó liền quay người đi ra ngoài. Trong văn phòng có hai chiếc bàn làm việc, còn có tủ đựng tài liệu. Mấy tờ báo đặt chỉnh tề trên bàn, bên cạnh có một cái ống đựng bút.

"Hehe, mình biết chắc chắn ông sẽ gọi điện trước mà. Được rồi, bây giờ mình sẽ gọi về báo cáo công tác cho ông." Tay cầm điện thoại lên, sau khi bấm một dãy số, trong điện thoại vang lên tiếng "tút tút", một giọng nói đầy phong phạm bộ đội vang lên.

"Báo cáo thủ trưởng, Quan Thước Hạ gọi đến chào ngài đây! Ông nội, cháu đã nói chắc chắn ông sẽ nhớ cháu mà." Quan Thước Hạ làm nũng nói.

"Tiểu Mặc, tiểu Thư đều đã gọi điện về nhà, cháu còn khen ngược, đi bốn ngày cũng không được một lần."

"Ồ? Sao con không biết họ gọi về nhà? Đúng là phản đồ, gọi về cũng không nói, hại cháu còn tưởng ai cũng có khí tiết như cháu!"

"Còn khí tiết nữa! Nghe đội trưởng Hồ nói, cháu suốt ngày bắt nạt người khác, bắt người ta ăn cà rốt của cháu, còn không giặt quần áo, chỉ nhúng nước rồi treo lên. Bàn ăn không lau sạch sẽ cũng là Ninh Mặc lau giúp cho. Đúng là dọa người. Cháu đã bao nhiêu tuổi rồi?"

"Lâm Sùng rất thích ăn cà rốt, không phải là cháu đang chăm sóc anh ấy sao?"

"Ông đã nói với đội trưởng Hồ phải trông chừng cháu, nếu còn kén ăn thì đi chạy vài vòng cho ông. Việc của mình thì tự mình làm, đừng làm mất mặt nhà họ Quan chúng ta, còn nữa, mỗi cuối tuần phải gọi điện về báo cáo công tác cho ông."

"Ôi, mẹ cháu có gọi về không ông?"

"Hôm qua có gọi, nghe nói cháu bị đưa đi trại hè rất không vui, nói cháu đã đen thui rồi, nếu phơi nắng nữa sẽ thành than đá."

"He he, hai ngày nay cháu đúng là rất đen. Cháu cúp máy đây, đội trưởng Hồ còn đứng bên ngoài canh chừng cho cháu đấy!"

———-

Sau sự việc kén ăn, ngày hôm sau Ninh Mặc bắt đầu từ chối ăn cà rốt của Quan Thước Hạ, Quan Thước Hạ chỉ có thể tìm kiếm người tốt khác.

Lúc này cậu bạch diện thư sinh ngồi đối diện nhe hai cái răng nanh ra với cô bé: "Cho anh đi, anh rất thích ăn cà rốt." Một câu này tựa như tiếng trời bên tai Quan Thước Hạ, sau đó màu đỏ lại bị di chuyển.

"Anh thật tốt, không giống ai đó."

Ánh mắt liếc qua Ninh Mặc bên kia, cười hì hì nói: "Anh có gì không muốn ăn em sẽ ăn giúp."

Cà rốt, anh và em giống nhau, không ăn màu đỏ. Những lời này chưa nói ra đã bị Lâm Sùng thay bằng một nụ cười: "Cái gì anh cũng ăn, anh không kén ăn."

"Anh thật lợi hại. Anh tên là Lâm Sùng phải không? Em biết anh, không ngờ anh là cháu của Hoàng *** ở Lương Sơn."

"Lương Sơn chỉ có trong Thủy hử thôi, em con tôm nhỏ này còn không mau ăn đi, lát nữa lại ăn xong cuối cùng bây giờ." Ninh Mặc nói chen vào một câu, dùng thìa chỉ chỉ khay cơm của Quan Thước Hạ.

"Mình nói giỡn thôi, cậu chả hài hước gì cả." Cô bé làm mặt quỷ rồi tiếp tục ăn cơm.

Lâm Sùng nhìn hai người nói chuyện cũng cười cười cúi đầu, bắt đầu ăn từng miếng cà rốt trong khay, trên mặt còn phải ra vẻ ăn rất ngon. Cậu lớn hơn Quan Thước Hạ ba tuổi, hơn Ninh Mặc một tuổi, có chút rung động với cô bé có hàng ngàn hàng vạn biểu tình ngồi đối diện.

Một cậu bé sắp bước vào lớp tám có lẽ cũng như Quan Thước Hạ, không biết rung động là gì, cũng không biết thích một người là gì. Chỉ cần không quá ồn ào, các thầy giáo cũng nhắm một mắt mở một mắt. Dù sao cũng là người nhà các thủ trưởng, trói buộc quá chặt cũng không tốt.