Chương 21

Quan Thước Hạ không biết đã bao lâu cô không gặp Ninh Mặc, lần gặp nhau gần nhất cũng là một năm về trước, khi Ninh Mặc từ nước ngoài trở về. Vào học đại học Massachusetts, trường được mệnh danh là đại học khó vào học nhất nước Mĩ, Ninh Mặc tốt nghiệp với thành tích đứng thứ hai. Sau khi từ chối lời mời ở lại trường của giáo sư, anh trở về nước.

Tôn Thư đi chiếc xe Land Rover của ba anh ta, đứng chặn đường Quan Thước Hạ ba buổi tối, cô không thể không gật đầu đồng ý. Mấy tên giặc trong ký túc xá đều cho rằng Quan Thước Hạ cũng là một bao da trong ngôn tình, kiếm được một ông chủ lớn có tiền mời cô đi ăn nhà hàng nổi tiếng trong thành phố. Cô dở khóc dở cười, tránh anh ta vài ngày.

Lúc đi vẫn là Tôn Thư tới đón, chỉ là dùng một chiếc xe "Biệt ngã", ghế sau của xe có hai người ngồi, một nam một nữ. Người đàn ông Quan Thước Hạ có biết, là anh Ưng đã từng gặp ở tiệc sinh nhật Giang Nhược Vũ, hai – ba năm trước từng gặp một lần ở ga tàu đông đúc. Vẫn là cái đầu trọc phản quang trong đêm tối, khi đó có lẽ anh ta cũng không nhìn thấy cô. Anh Ưng thấy Quan Thước Hạ vào trong xe, liếc mắt một cái liền nhận ra đó là cô bé đã gặp vào mấy năm trước. Người ta nói con gái mười tám thay đổi, Quan Thước Hạ cũng vậy. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp như trước, đôi mắt to tròn đen láy, người ta gọi là có tướng phúc hậu. Vẫn là mái tóc ngắn, tuy có dài hơn nhưng vẫn chưa tới vai. Cả người mặc quần áo đen trắng thoải mái, không nhìn ra nhãn hiệu nhưng có thể thấy được chất vải tốt. Giày của cô là một nhãn hiệu nhỏ, đôi giày mới của N trị giá 750 tệ, là quà tặng sinh nhật mà ba quỷ nhỏ cùng phòng góp tiền tặng. Xem ra thật sự muốn cô trở thành đồ ngốc chính hiệu.

Tòa nhà cao chọc trời, đèn nê ông lấp lánh tạo thành chữ "Nhà hàng XX". "Nhìn qua đúng là tục khí!" Tôn Thư chỉ chỉ chữ "Số một" trên bảng hiệu. Nơi bọn họ đến là hội sở tư nhân trên tầng mười, từ tầng mười đến tầng mười lăm đều là phạm vi kinh doanh của hội sở này. Trước cửa nhà hàng là một rễ cây rất lớn, trên mặt có khắc hai chữ "Thiên lý", là "nhất tả thiên lý" (văn chương trôi chảy) hay là "thiên lý nhân duyên" (nhân duyên ngàn dặm).

Quan Thước Hạ nhìn cái rễ đến ngây ngẩn, Tôn Thư thấy thế liền vỗ vai cô, cười lớn trêu ghẹo: "Em nhìn chăm chú như vậy, người ta là đầu gỗ cũng phải xấu hổ. Thích à? Tối nay anh cho người chuyển về cho em."

"Đừng! Anh mà chuyển cái này đến cho em thì bảo vệ thấy còn tưởng là cây gia tộc của em, lại gọi cả đài truyền hình đến phỏng vấn thì rắc rối à?" Quan Thước Hạ trả lời Tôn Thư.

Bước vào "nha môn", trên cửa gian phòng kia có hai chữ như vậy. Bây giờ đổi thành Quan Thước Hạ, chỉ vào hai chữ kia cười: "A, không phạm tội mà phải vào nha môn? Xã hội bây giờ đúng là đã thay đổi."

"Em nói đúng! Bây giờ tội phạm trong nha môn là nhiều nhất, phạm nhân bình thường còn không phải quỳ trên mặt đất, thanh thiên đại lão gia ngồi ở trên mới là người viện kiểm sát nên đánh, nha dịch cầm gậy gộc đóng giả Tôn Ngộ Không đều là sai nha."

Lời nói của Tôn Thư rất có lý, Quan Thước Hạ gật đầu đồng ý. Đẩy cửa ra, bên trong đã có vài người ngồi chờ. Đàn ông nếu không phải tay cầm ly đế cao, ha kẹp một điếu thuốc ở ngón giữa thì cũng là ôm ấp một người đẹp, cười đến khó hiểu. Trong không khí tràn ngập mùi khói thuốc, bia rượu. Trong ngực Diệp Lạc Thừa cũng là một người đẹp, hai người đang ngồi trước màn hình cầm micro anh anh em em, bài hát đang bật chính là bài "Mật ngọt".

Cô gái ngồi trong lòng anh ta đánh phấn trắng toát, thoạt nhìn là một người đẹp, như chim nhỏ nép vào người Diệp Lạc Thừa. Diệp Lạc Thừa thấy Quan Thước Hạ đi sau Tôn Thư, liền huýt sáo một cách lưu manh, sau đó dán vào lỗ tai người đẹp, không biết nói cái gì.

Người đẹp trong ngực quay đầu gật đầu, có ý chào Quan Thước Hạ, khóe mắt như súng máy bắn phá từ đầu đến chân cô một lần, sau đó ném lại cho Quan Thước Hạ đang đứng đó bốn chữ to đùng: "Thưởng thức cái gì?"

Quan Thước Hạ khó hiểu nhìn cô ta, ngồi xuống bên cạnh Tôn Thư, đẩy tay anh: "Cô gái kia là người mới của anh Diệp à?"

Nhìn theo tầm mắt Quan Thước Hạ, nhìn cô gái trong ngực Diệp Lạc Thừa, mở miệng nói: "Cô này mất một tuần mới theo đuổi được, phá vỡ kỉ lục, là hoa khôi của trường điện ảnh."

"Ha ha, "truyện cười" của đại học điện ảnh? Cả người cô ta có thể tìm thấy dấu hiệu của Chanel. Em nghĩ cô ta hận không thể treo bảng giá ra ngoài luôn ấy chứ. Nhìn thế nào cũng giống như trộm đồ trên người ma-nơ-canh. Muốn đóng chốt lâu dài ở cửa hàng thì phải là một nhân viên kỳ cựu." Cả người chỉ mặc một nhãn hiệu, ai có thể làm được, đương nhiên là nhân viên cửa hàng.

"Thước Hạ, nửa tháng không gặp, em vẫn hài hước như trước! Em mà xuất bản bách khoa toàn thư truyện cười thì anh cam đoan có thể bán chạy." Tôn Thư vừa dứt lời, cửa lại bị mở ra.

Dung mạo anh tuấn khiến người ta kinh ngạc, trên người là quần áo sợi đay, dưới chân cũng là giày của N, dịu dàng cười nói: "Ai xuất bản sách vậy?"

"Đang đề xuất ý kiến cho Thước Hạ để em nó xuất bản bách khoa toàn thư truyện cười. Tên cũng đã nghĩ xong rồi, là "Tuyển tập truyện cười Quan Thước Hạ"." Một đám người nhìn thấy Ninh Mặc đều đứng dậy.

"Tôm nhỏ, đã lâu không gặp, em thực sự trưởng thành rồi." Ninh Mặc đặt tay lên tóc Quan Thước Hạ, đã lâu không tiếp xúc khiến Quan Thước Hạ đứng im tại chỗ vài giây.

Vài giây sau, Quan Thước Hạ làm vẻ mặt dịu dàng, thân thiết nói: "Chào anh Ninh Mặc!"

Giọng nói như mật ong, cách gọi cũng làm Ninh Mặc ngẩn người. Tiếng "anh" này nhiều năm trước anh rất muốn, bây giờ nghe Quan Thước Hạ gọi lại có chút không quen.

"Ôi, người anh em. Gần nửa năm không gặp, cậu phong độ hơn nhiều rồi đó. Đến đây, để tôi giới thiệu, đây là Ninh thiếu trong truyền thuyết." Diệp Lạc Thừa tặng cho Ninh Mặc một cái ôm, thời gian trước nhân lúc vẫn ở Anh nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, anh ta thường bay đến Mĩ tìm các em gái, còn có cả chìa khóa phòng Ninh Mặc.

"Em cứ gọi cậu ấy là anh Mặc đi." Thấy Diệp Lạc Thừa và Ninh Mặc thân thiết, người đẹp tủ kính cũng không chịu lạc hậu. Vừa rồi, thấy Quan Thước Hạ gọi "anh Ninh Mặc", người trước mặt có vẻ rất thích, cô ta cũng muốn lấy lòng người này.

"Đây là?" Không đồng ý cũng không từ chối, nhìn thấy tay Diệp Lạc Thừa đặt trên lưng cô gái, Ninh Mặc cũng có thể đoán được vài phần.

"Đây là bạn gái Diệp Lạc Thừa. Ninh Mặc không quen người khác gọi là anh, cứ gọi là Ninh thiếu như người khác đi."

Khéo léo bỏ chữ "mới" sau từ bạn gái, còn giúp Ninh Mặc giải quyết vấn đề. Biểu hiện của Tôn Thư làm Ninh Mặc vỗ vỗ sau lưng anh ta tỏ vẻ khen ngợi, quay đầu nói với Diệp Lạc Thừa: "A Lạc, để ông già nhà cậu cho cậu vào quân đội đi thôi. Cậu xem thịt béo của Tôn Thư biến thành cơ bắp, hồ dán trong não biến thành trí nhớ. Ngoại hình thay đổi là chuyện nhỏ, nhưng thay đổi mọi mặt mới là chiến sĩ giải phóng quân vĩ đại của Tổ quốc ta."

"Đó là...đó là do cậu ta ăn lương thực của người dân nộp thuế, không chỉ tăng trí nhớ mà cái khác cũng tăng!"

Từ nhỏ, Diệp Lạc Thừa đã thích trêu ghẹo Tôn Thư, bây giờ cũng không ngoại lệ. "Hứ" một tiếng, tiếp tục nói: "Người anh em của tôi không cần lương thực nộp thuế cũng đã dài rồi."

Tôn Thư đặt tay lên vai Diệp Lạc Thừa, phản bác lại lời nói của anh ta. . . . . . .

Đồ ăn đã chuẩn bị xong, Tôn Thư liền gọi phục vụ bưng đồ lên, kế tiếp là một loạt vui chơi giải trí. Món đầu tiên được bưng lên chính là huyết yến dành cho mỗi người, bát đĩa là đồ sứ cao cấp, đúng là hành vi tiêu chuẩn của kẻ có tiền – súc miệng trước khi ăn cơm. Món thứ hai là Phật nhảy tường, thứ ba là bạch tưởng khấu kê, sau đó là tam ti yến thái, có thịt kho tàu cá muối, cua đế vương hấp... mười tám món ăn không nhớ rõ tên. Tôn Thư nói, "mười tám" và "tử phát" phát âm giống nhau, hy vọng sau này các anh em đều "tử phát".

Một con vịt nước được đưa lên, Tôn Thư nhanh tay nhanh mắt mà gắp hai cánh vào bát Quan Thước Hạ, biết Quan Thước Hạ rất thích. Người đẹp tủ kính đối diện tức giận buông đũa xuống, lại ngại Diệp Lạc Thừa bên cạnh nên không dám phán ứng quá mạnh.

Nguyên nhân cô ta ghét Quan Thước Hạ thì phải hỏi từ Diệp Lạc Thừa, bởi vì khi Quan Thước Hạ vào cửa, Diệp Lạc Thừa nói bên tai cô ta: "Cô gái kia là hoa khôi đại học B, là đối tượng kết hôn của Tôn Thư, mọi người trong nhà đều đã gặp."

Dựa vào đâu mà đều là "hoa khôi", cô ta vẫn là bạn gái, Thước Hạ người ta đã thăng cấp lên làm đối tượng kết hôn. Thái độ trên mặt người đẹp tủ kính biến đổi không ngừng, tất cả đều thu vào trong mắt Quan Thước Hạ, tựa như xem đoàn xiếc thú đang biểu diễn, cô cũng vui vẻ hơn rất nhiều. Tôn Thư thấy Quan Thước Hạ tự nhiên thoải mái, chắc hẳn sau khi ăn hết hai cánh vịt sẽ ngừng đũa.

Sợ công chúa nhỏ ăn không đủ no, nửa đêm quay về kí túc xá phải ăn mì ăn liền, không đành lòng nói: "Thước Hạ, đây là tương XO cực phẩm, ăn thử với gà đi." Tôn Thư đẩy một đĩa tương đến trước mặt Quan Thước Hạ.

"Gà này còn không bằng cô bảo mẫu nhà em làm." Vẫn không nhúc nhích đũa, lấy tay chỉ bạch tưởng khấu kê*, nhìn đã không khiến người ta không muốn ăn.

*Một món ăn làm từ gà.

Tôn Thư cũng không nói nữa, bấm nút trên tường gọi phục vụ lấy cho Quan Thước Hạ một bát sủi cảo nhân nấm hương. Phục vụ khó xử, nói với Tôn Thư một câu: "Món này thật sự không có ạ." Vừa rồi, quản lí đã dặn dò phải hầu hạ mấy đại gia trong phòng "nha môn" cẩn thận, bây giờ cho dù phòng bếp không làm sủi cảo, cô cũng muốn tự tay nấu một bát.

"Cho tôi bát cơm trắng đi." Nghe xong câu nói của Quan Thước Hạ, phục vụ cười như nở hoa, vội vàng vâng vâng dạ dạ, lập tức đem lên rồi nhanh chóng biến mất ở cửa "nha môn", rất giống dân đen tay trói gà không chặt được quan lão gia phóng thích.

Đàn ông trên bàn bắt đầu uống rượu, Quan Thước Hạ im lặng ngồi ở góc, dùng ánh mắt xem xiếc nhàm chán nhìn, đặt chính mình ở ngoài. Cho đến khi ra về, món Phật nhảy tường trên bàn vẫn không bị đυ.ng vào, Quan Thước Hạ rất muốn gói lại đem về kí túc làm đồ ăn khuya cho các bạn, ít nhất bây giờ cô cảm thấy cùng bạn mình uống cháo hoa ăn bánh mỳ cũng còn hơn luẩn quẩn trong vòng sơn hào hải vị này.