Chương 37

Khi Quan Thước Hạ mặc một chiếc váy màu trắng bước ra từ phòng thay đồ, trong chốc lát, Ninh Mặc có cảm giác mình vừa nhìn thấy thiên sứ. Sau đó, anh liền cầm một chiếc sườn xám cổ điển màu lam đi đến, chiếc váy hở lưng trên người Quan Thước Hạ bị thay thế. Nhà thiết kế cho cô đi một đôi giày cao gót màu bạc. Dưới ánh đèn, đôi giày phát ra ánh sáng như ngọc. Quan Thước Hạ cau mày nhìn đôi giày. Sườn xám xẻ tà, đi bình thường đã không thoải mái, lại có thêm giày cao gót, đi đường tất nhiên phải cẩn thận.

Tiệc cuối năm của Giang thị tổ chức tại nhà hàng của Giang thị. Khách sạn cao chọc trời tiêu tốn cả ngàn triệu tối nay lại biến thành thánh địa của nhân viên bình dân. Rượu cocktail nhiều màu, rượu champagne màu sắc đẹp mắt, đủ loại đồ ăn được các đầu bếp nấu nướng tỉ mỉ....

Tất cả nhân viên vui mừng, Giang Nhược Vũ đúng là rất biết cách tạo niềm vui cho nhân viên. Anh ta bỏ ra rất nhiều tiền mời minh tinh điện ảnh đến tham dự, khiến cho bữa tiệc đêm nay càng trở nên lung linh hơn. Có người đẹp làm bạn, bữa tiệc càng náo nhiệt hơn, càng khiến nhân viên liều chết bán mạng cho mình. Ngoài ra, cũng có một số quan lớn đến tham dự, làm cho bữa tiệc này của nhà họ Giang càng rực rỡ.

"Em đi lấy đồ ăn rồi đứng đây chờ anh. Anh đi một lát rồi quay lại ngay." Ninh Mặc cướp ly champagne trên tay Quan Thước Hạ, ý bảo cô đặt mục tiêu vào đồ ăn phía sau.

Quan Thước Hạ nhìn theo bóng dáng Ninh Mặc đi xa rồi nhìn xung quanh một vòng, nhìn thấy ba mình đứng cạnh chủ nhà họ Giang, bên cạnh ông là Lí Vận Như, cũng mặc sườn xám nhưng có thêm rất nhiều yếu tố hiện đại, rất khác với sườn xám cổ điển trên người cô, màu sắc là vàng nhạt, tóc vén lên, thoạt nhìn giống như một phu nhân tao nhã.

Có vẻ ba Quan cũng nhìn thấy Quan Thước Hạ, ánh mắt hai người không khỏi chạm phải nhau. Quan Thước Hạ nhìn đi nơi khác.

"Thước Hạ..." Giọng nói của ba Quan vang lên, cô quay lại nhìn vào mắt ông, cười thật tươi.

Trước khi ba Quan kịp nói thêm gì, Lí Vận Như dẫn theo một cô gái mà không lâu trước đây Quan Thước Hạ từng gặp đứng phía sau Quan Thước Hạ, ngắt lời ba Quan: "Cháu chào chú." Tươi cười bên khóe miệng Quan Thước Hạ lan đến khóe mắt và toàn bộ khuôn mặt, nhưng chủ yếu là cười châm chọc. Tiêu Phương mặc một chiếc váy liền màu đỏ, miêu tả sinh động bộ ngực, quyến rũ lại thấp kém. "Đây không phải là Thước Hạ sao? Không ngờ em lại ở đây."

Hứ! Chả lẽ chỉ mình cô được đến? Quan Thước Hạ tao nhã gật gật đầu, cười quyến rũ, nói: "Đúng vậy! Thật trùng hợp."

"Để chị giới thiệu. Đây là dì của chị, họ Lý, đây là chú chị, cục trường Quan nổi danh lẫy lừng." Tiêu Phương đắc ý dào dạt nói, còn ném cho Quan Thước Hạ một ánh mắt kiêu ngạo. Lí Vận Như đứng một bên nhìn thấy cháu gái làm ra chuyện cười như vậy, thỉnh thoảng lại ho khan, nhắc nhở cô gái khờ dại bên cạnh nhưng người ta lại không hề phát hiện ra.

"Chào ngài Quan. Tôi ngưỡng mộ ngài Quan đã lâu. Nhưng ngài Quan kính mến, sao ngài trùng hôn mà tôi lại không biết vậy? Đây là ngài không đúng rồi, ngài Quan, dù thế nào cũng phải nói với con gái mình một tiếng chứ, để tôi còn chuẩn bị lễ lớn." Quan Thước Hạ chế nhạo một phen, khiến mặt Tiêu Phương vừa xòe đuôi công lúc đỏ lúc trắng lúc tím, Lí Vận Như bên cạnh sắc mặt cũng không tốt hơn bao nhiêu. Ha ha, còn chưa lên sân khấu mà hai người đã bị Quan Thước Hạ đánh bại, Quan Thước Hạ còn ngoài cười nhưng trong không cười nhìn hai người.

"Cháu chào chú Quan!" Ninh Mặc vốn đứng nói chuyện với người quen cách đó không xa, thấy Quan Thước Hạ phải một mình chống lại bà già xấu xa nên chỉ có thể nhanh chóng trở lại bên cạnh cô.

"Đây không phải là A Mặc sao?" Lí Vận Như xưng hô thân thiết khiến Ninh Mặc nổi da gà. Xem ra bà ta còn không biết Ninh Mặc và Diêu Đình đã chia tay, còn tưởng mình là mẹ vợ người ta.

"Bà Lí vẫn nên gọi tôi là Ninh Mặc đi." Dù quen Diêu Đình nhưng anh rất ít tiếp xúc với người phụ nữ đầy mưu mô này.

Một tiếng "bà Lí" khiến trong lòng Lí Vận Như như đứt dây đàn, nụ cười trở nên cứng ngắc, cậy mạnh nói: "Gọi vậy thì xa lạ quá! Dù sao cháu và Tiểu Đình cũng yêu nhau, vẫn nên gọi là A Mặc thì hơn."

Quan Thước Hạ đứng bên cạnh giả vờ như chuyện không liên quan đến mình, dẫn đến bị Ninh Mặc trừng mắt. Cô nhóc này còn vui sướиɠ khi anh gặp họa!

"Tôi nghĩ bà có chút nhầm lẫn. Tôi và Diêu Đình đã chia tay. Bây giờ, bạn gái tôi chỉ có một người là Thước Hạ." Chiêu này có tên là bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng sau lưng. Ninh Mặc vươn tay kéo Quan Thước Hạ lại gần. Ba Quan sửng sốt trong giây lát. Quan Thước Hạ giấu tay sau bộ vest giá trị xa xỉ của Ninh Mặc mà véo anh. Nhưng người này thường đến phòng tập thể thao tập luyện, cả người không có mỡ thừa.

Oh, boys and girls, có trò vui rồi!

"Bốp, bốp, bốp!"

Tiếng vỗ tay vang lên, Giang Nhược Vũ ung dung cất bước, tươi cười đi tới vỗ vai Ninh Mặc: "Người anh em, chúc mừng, chúc mừng!"

"Đúng là chuyện tốt!" Tôn Thư cũng dẫn cả bạn gái tới góp vui.

"Cho dù là chuyện tốt hay chuyện xấu, trước tiên tôi mời cậu một ly!" Người nói chuyện là Diệp Lạc Thừa, bàn tay thon dài cầm một ly rượu đỏ chân dài, giơ lên, ly rượu liền thấy đáy.

"Không bao lâu nữa chúng ta có thể uống rượu mừng của Ninh thiếu vĩ đại và tôm nhỏ. Mừng cho cặp đôi mới, cheers!"

Giang Nhược Vũ nói lớn kéo đến rất nhiều ánh mắt, mọi người đều giơ chén rượu lên: "Cheers!"

Lúc này Quan Thước Hạ xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống. Ninh Mặc lại giữ chặt cánh tay cô. Ba Quan cầm lên một ly champagne từ khay của bồi bàn, trịnh trọng nói với Ninh Mặc: "Cậu phải đối tốt với bé con nhà chúng tôi, nếu không tôi sẽ không tha cho cậu. Năm mới, cậu và con bé hãy cùng nhau về nhà một chuyến." Ba Quan giống như đang giao con gái vào tay Ninh Mặc, tiếng hai chiếc ly chạm vào nhau thanh thúy như tiếng chuông nhà thờ. Vở hài kịch cuối cùng cũng kết thúc bằng tiết mục người cha xem xét người yêu của con gái bảo bối.

Ở một góc đèn tờ mờ, Lâm Sùng vừa nhìn mọi người vui mừng ưu sầu vừa uống rượu như uống nước trắng. Nhưng nồng độ của rượu đỏ cũng không cao, hơn nữa từ nhỏ anh đã quen với rượu, muốn biết cảm giác say rượu cũng không dễ.