Chương 46

Chung Tĩnh Quân vừa ngồi vào bàn liền chơi hăng say, dường như trời sinh cô phải ngồi đây chơi. Tính cách thẳng thắn, nói nói cười cười với người khác nhưng không hề cảm thấy thua kém khi mình không còn là một phần tử trong nhóm. Quan Thước Hạ ngồi bên cạnh làm mèo chiêu tài của Chung Tĩnh Quân. Tôn Thư vốn đã đánh bài không tốt, hơn nữa bài cũng không đẹp, ngay cả Ninh Mặc ngồi sau anh cũng lắc đầu.

Nửa đêm thực sự mệt không chịu được, Ninh Mặc đưa Quan Thước Hạ lên phòng ngủ trên tầng, chờ cô ngủ mới đi xuống. Khi xuống dưới, anh nhìn thấy trên ban công lộ thiên tầng hai có ánh lửa, chợt tắt chợt lóe. Không đợi Ninh Mặc đến gần, Giang Nhược Vũ đã lên tiếng gọi anh trước: "Ninh Mặc, không ngủ cùng Tôm nhỏ đi, còn ra đây làm gì?"

Trong không khí đều là mùi thuốc lá, cũng không biết thằng nhãi này đã hút bao nhiêu điếu. Ninh Mặc cau mày ngồi xuống cạnh Giang Nhược Vũ có vẻ chán chường, nói: "Tôn Thư còn tìm được Chung Tĩnh Quân, thằng nhãi cậu cũng đừng ham mê độc thân nữa, đừng có không gần nữ sắc như gay."

Giang Nhược Vũ vẫn không mở miệng, khiến Ninh Mặc nghĩ có lẽ anh đã ngủ. "Tôi có một đứa em trai", bỗng dưng nói ra một tin tức động trời, ngừng thật lâu, Giang Nhược Vũ mới nói tiếp: "Một đứa em không mang họ Giang, là con riêng của ông. Bây giờ nó đã hai mươi tuổi. Ba tôi đúng là một người đàn ông giỏi giang, có thể giấu giếm mẹ con tôi nhiều năm như vậy. Nếu không phải nó mắc bệnh phải đổi thận, không tìm được người thích hợp, nói không chừng ba tôi sẽ để nó trở thành một bí mật vĩnh viễn."

Ninh Mặc nhận ra Giang Nhược Vũ rất đau khổ, không chỉ đau lòng mà còn là tra tấn tinh thần. Ninh Mặc cũng rất kinh ngạc với bí mật này. Ba Giang thoạt nhìn là một người đàn ông tốt mà cũng có con ngoài giá thú. Khó trách trong bữa tối, mẹ Giang liên tục nói kháy.

"Bây giờ, chỉ có thận của tôi phù hợp nhưng tôi rất mâu thuẫn, có nên đi cứu một người thân xa lạ không? Nó sống, sớm hay muộn chuyện cười này cũng gây xôn xao dư luận, mẹ tôi là một người sĩ diện, lấy cái chết ép tôi không được cứu nó, tôi không thể để bà tự sát. Cậu nói xem, vòng luẩn quẩn của chúng ta có còn lại gì không?"

"Thì ra khúc mắc của ba tôi vẫn là ông còn một đứa con không mang họ mình." Đây là câu nói cuối cùng trong buổi tối hôm nay của Giang Nhược Vũ.

Ninh Mặc không phải người đưa ra lời khuyên tốt nhưng cũng là một người lắng nghe tốt. Anh và Giang Nhược Vũ ngồi trên ban công hứng gió cả buổi tối, sau nửa đêm, Giang Nhược Vũ không nói gì, hai người đều không nói gì.

Những người bên ngoài luôn hâm mộ cuộc sống huy hoàng và phấn khích bên trong cái vòng tròn luẩn quẩn này, dù nam hay nữ đều dùng đủ thủ đoạn để tiến vào. Nhưng người bên trong lại như sư tử bị nhốt trong l*иg, nói là vua rừng rậm, nhưng lại đau khổ trong đống máu chó.

Sáng sớm tỉnh lại thấy Ninh Mặc nằm bên cạnh, Quan Thước Hạ cũng không ngạc nhiên, nhưng Ninh Mặc lại ôm chặt khiến cô không thể động đậy.

"Dậy đi! Em muốn đi WC!" Quan Thước Hạ lay Ninh Mặc nhưng tất cả đều phí công vô ích.

"Ừm..." Ninh Mặc nghe được Quan Thước Hạ nói, tự động trở mình ngủ tiếp. Năm giờ sáng anh mới đi ngủ, đến bây giờ còn chưa ngủ được nửa tiếng.

Sau khi đi vệ sinh xong, Quan Thước Hạ trở lại vị trí, Ninh Mặc giống như không hề ngủ, biết rõ nhất cử nhất động của cô, cô vừa nằm xuống anh lại ôm cô vào ngực như một con lười. Khi ngủ, Ninh Mặc như trẻ con, không hề có kiêu ngạo và sắc bén như bình thường trước mặt người khác, thoạt nhìn có chút ngốc. Quan Thước Hạ đùa dai đặt hai tay vừa rửa nước lạnh lên má anh.

"Tôm nhỏ, tha cho anh đi, năm giờ anh mới ngủ đấy!" Ninh Mặc mơ hồ nói với Quan Thước Hạ. Mấy cọng râu vừa nhú ra khỏi cằm chạm vào khuôn mặt cô, có chút gợi cảm, có chút hấp dẫn.

Quan Thước Hạ không dám sờ nữa, bởi vì nếu tiếp tục châm lửa, chỉ có mình chịu thiệt!

Trong xe đang bật bản Piano "River flows in you" của Riyuma, một nhạc gia Hàn Quốc được gọi là người rất am hiểu việc miêu tả tình yêu, u buồn, tiết tấu nhẹ nhàng tràn ngập toàn bộ xe. Trong đĩa cũng chỉ có một bài này, Quan Thước Hạ lên mạng tải về, âm thanh mặc dù không được như bản chính, nhưng cô cũng không cảm thấy sao, chủ yếu là mình thích.

"Vừa rồi trước khi lên xe, anh và anh Ưng đứng ngoài nói gì vậy?" Quan Thước Hạ làm bộ vô tình hỏi Ninh Mặc đang lái xe.

"Trẻ con đừng hỏi nhiều như vậy!" Ninh Mặc muốn giấu cô.

Quan Thước Hạ nhìn thẳng phía trước, thì thào nói: "Sau khi em thi đại học có gặp anh Ưng một lần, vừa trở về từ Hạ Hà vào kì nghỉ hè, đại khái khoảng hai ba giờ sáng, tại nhà ga. Ninh Mặc, em đoán họ giao dịch gì đó."

Ninh Mặc kinh ngạc nhìn Quan Thước Hạ, hít một hơi thật sâu mới hiểu được cô nói gì : "Về sau chín rưỡi phải có mặt ở nhà, anh sẽ kiểm tra." Anh nói rất nghiêm túc, giống như một người ba lo cho con gái, "Không được chạy loạn, đi xa nhà phải được anh đồng ý."

"Ninh Mặc, anh còn dài dòng hơn cả ba em." Quan Thước Hạ cười cười, tiếp tục nói: "Em cảnh cáo anh, không cho anh..."

Còn chưa nói xong đã bị Ninh Mặc ngắt lời, anh buông một tay ra khỏi vô lăng để nắm tay cô, rồi nói: "Anh ấy nói Kỉ Tình nhà anh ấy thích biệt thự của Giang Nhược Vũ, hỏi có thể mua giúp một căn không. Em cũng biết là biệt thự kia không phải cứ có tiền là mua được. Từ nay về sau, anh chỉ nghe theo mệnh lệnh của Đảng và Tôm nhỏ, không làm việc trái pháp luật, tránh xa thuốc phiện, yêu quý sinh mệnh. Mong Tôm nhỏ đại nhân giám sát!"

Ninh Mặc nói như hiến vật quý khiến Quan Thước Hạ cười to thoải mái: "Thật ra, tuy anh Ưng là xã hội đen nhưng cũng có một mỹ nữ trọng tình trọng nghĩa bên cạnh. So ra, Diệp Lạc Thừa còn kém hơn. Anh nói xem, có phải anh Tôn thích chị Tĩnh Quân không?" Quan Thước Hạ khoe mẽ trong xe, muốn moi thông tin từ miệng Ninh Mặc.

"Em có thể đi tranh cử ủy viên khu phố rồi, lo quá nhiều chuyện!" Ninh Mặc đưa tay xoa loạn tóc cô.

Quan Thước Hạ kéo kéo dây an toàn, ngồi lại vị trí cũ, rầu rĩ nói: "Anh không thấy là họ ở bên nhau rất hợp sao? Tôn Thư giống như một con cá trạch, chỉ có nữ trung hào kiệt như chị Tĩnh Quân mới có thể quản được anh ấy."

Ninh Mặc chăm chú lái xe, dọc theo đường đi không hề nói gì. Đến bãi đỗ xe, tắt máy, cởi dây an toàn, anh trịnh trọng nói với Quan Thước Hạ: "Em nghĩ nhà họ Tôn sẽ chấp nhận Chung Tĩnh Quân ư? Dù sao nhà cô ấy cũng gây ra chuyện phạm pháp, chúng ta có lòng nhưng không có lực, chủ yếu là dựa vào sự cố gắng của Tôn Thư. Anh không có ý kiến gì, cũng đâu phải vợ anh. Em đấy, nghĩ rộng một chút, Tôn Thư người ta còn chuẩn bị trường kỳ chiến đấu đấy!"

"Anh đấy, Ninh Mặc, anh có tin tức mà không báo cáo!" Quan Thước Hạ chọc chọc ngực anh.

"Đâu có, anh nào dám không báo cáo! Đây không phải là tự anh đoán sao. Em xem, Tôn Thư cũng đã dẫn Chung Tĩnh Quân đến biệt thự của Giang Nhược Vũ cho chúng ta gặp, đương nhiên không phải chuyện đơn giản. Em cho là giống như lời nó nói với bác gái Giang, chỉ gặp bạn cũ thôi à? Có mà bị hoa mắt!" Ninh Mặc vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ nhắn của Quan Thước Hạ, gửi cho cô một câu, "Tôm nhỏ, em béo lên rồi, nhưng thịt lại tăng không đúng chỗ." Sau đó, anh rất ám chỉ mà liếc ngực cô một cái.

Quan Thước Hạ đỏ mặt đuổi theo, bởi vì Ninh Mặc vừa nói xong liền bỏ chạy khỏi xe: "Anh muốn ăn đánh hả, Ninh Mặc?!"