Chương 58: Ngoại truyện 2: Diêu Đình

Tên Diêu Đình là do ba cô đặt, khi đó ba vẫn bị người trong bệnh viện chèn ép nên ông hy vọng cô có thể có một sự khởi đầu tốt, không bị hôi tanh mùi bùn nhưng cô vẫn đi ngược lại mong ước ấy. Ninh Mặc ở trường tuy khiêm tốn nhưng tên anh ai cũng biết, dù là giáo viên hay hiệu trưởng đều nhường anh ba phần. Cô vẫn cho rằng hai người hoàn toàn khác nhau, tối thiểu khi bắt đầu ngay cả liếc anh cô cũng không dám, cho nên anh nói cô cao ngạo cũng là có lý do!

Trường số một thành phố có quy củ bất thành văn, phàm là thi học kỳ đều dán bảng vàng thông báo. Cô nhớ rõ trưa hôm ấy, Ninh Mặc đứng trước bảng, ánh mặt trời xuyên qua lá cây chiếu lên đồng phục của anh, anh mỉm cười, đó là kiểu cười của riêng anh, mà cô lại chìm đắm trong đó.

Thời thơ ấu trôi qua trong tiếng cãi vã của ba mẹ, cho đến năm lớp hai, cuộc chiến tám năm này mới chấm dứt, năm ấy Diêu Đình tám tuổi.

Ba Diêu luôn nhường mẹ, để bà ta tùy ý cầm đồ ném vào người, cũng có thể hiểu được suy nghĩ của bà ta. Một người phụ nữ xuất thân từ nhà nông lại có giác mộng làm phú bà, khi quen ba Diêu, bà ta vẫn là thực tập sinh trong bệnh viện, một y tá thực tập học trung cấp, không có bằng cấp cao cũng không có bối cảnh. Khi đó, ba Diêu là bác sĩ khoa nhi tuổi trẻ đầy hứa hẹn, mọi người đều coi trọng ông, cảm thấy ông rất có tương lai. Y tá bệnh viện và bác sĩ nữ cũng trên trăm người, sao đến lượt bà ta, thế nhưng, bà ta chỉ có một ưu thế là trẻ tuổi xinh đẹp. Trận chiến này Lý Vận Như thắng, bác sĩ trẻ tuổi và cô gái xinh đẹp, đây là chuyện tất cả y tá trong viện đều hâm mộ. Một năm sau khi kết hôn, Lý Vận Như mang thai đồng thời cũng phát hiện ra đủ loại hành vi của ba Diêu mà trước đó bà không biết, giấc mộng phú bà của bà cũng tan biến, cho nên bà bùng nổ.

Ngày đó, Diêu Đình tan học về nhà không lâu, ba mẹ cũng lần lượt về. Chỉ chốc lát sau liền nghe thấy tiếng cãi nhau, sau đó Lý Vận Như khóc.

“Tôi muốn ly hôn với anh! Sao tôi có thể lấy một người vô dung như anh chứ?!” Nghìn lần một kiểu nói, là một học sinh lớp hai, Diêu Đình có thể thuộc làu làu.

Một tiếng động lớn, Diêu Đình vội mở cửa, thấy ba ngồi dựa vào góc tường phòng khách, tay che trán, máu đỏ chảy từng giọt qua kẽ tay.

“Tôi lại còn sinh cho đồ vô dụng như anh một thứ trói buộc. Tao nói cho mày biết, sinh ra mày là một sai lầm, ông bố không cầu tiến này sẽ không thể dọn đường cho mày. Để xem về sau hai bố con sống thế nào?” Lý Vận Như đột nhiên cười ha ha, tiếng cười tràn ngập căn phòng, như u hồn Nhật Bản, quấn chặt lấy họ.

Tiếng Lý Vận Như chửi vẫn còn vang vọng, Diêu Đình ôm ba khóc, một cô bé lại bị nói mình sinh ra là một sai lầm, là một trói buộc dư thừa, là một bi kịch.

“Ba, con xin ba, ly hôn đi! Con sẽ chăm sóc ba!” Người khuyên họ ly hôn là một cô bé tám tuổi, là con gái họ.

Đàn ông không dễ rơi nước mắt, chỉ là chưa đến lúc đau khổ. Diêu Đình ôm ba Diêu, hai cha con cùng nhau khóc. Ba Diêu cố gắng nhiều năm như vậy cũng do chữ tình, ông yêu Lý Vận Như – một người đàn bà tâm địa rắn rết. Kết quả là, yêu sẽ bị thương! Người ông yêu nói với ông, sai lầm bắt đầu từ khi ông yêu, cũng sai khi biến hợp chất đơn giản trở nên phức tạp.

Ba mẹ cô nhanh chóng ly hôn, Diêu Đình ở với ba, đây là lựa chọn không có lựa chọn, Lý Vận Như cũng vui vẻ thoải mái.

Lương của ba vốn không nhiều, chỉ đủ hai người sống nhưng học phí của Diêu Đình khá đắt nên cũng khá túng quẫn. Cấp một và cấp hai vẫn có thể cố được, nhưng lên cấp ba lại là chuyện khác. Diêu Đình rất hiểu chuyện, không muốn tạo áp lực cho ba nên tự tìm tới Lý Vận Như ngả bài, Lý Vận Như cũng đồng ý yêu cầu của cô, cho cho cô nửa kỳ học phí mỗi kỳ, nhưng điều kiện là nghỉ hè cô phải đến nhà con cá lớn của bà ta, một quan lớn, để dụ dỗ con gái nhà đó.

Cánh cửa đóng chặt, ngoài cửa có hai người mặc quân trang đeo súng đứng gác. Sau đó có người nói với cô, cánh cửa kia, nếu đi vào được, dù người ta cho cô ở chuồng chó đã tốt lắm rồi, cho nên phải dùng mọi thủ đoạn, người nói câu đó là mẹ cô.

Lần đầu tiên nhìn thấy Quan Thước Hạ, Diêu Đình liền hiểu vì sao mình khác cô bé ấy, có thể nhìn ra từ con ngươi trong suốt kia. Quan Thước Hạ là công chúa nhỏ cũng không có gì đáng trách, nhưng cô không hề có tính công chúa, rất hiền hòa, tuy còn nhỏ nhưng cũng biết cảm ơn người khác, gia giáo rất tốt, nhiều bạn cùng tuổi Diêu Đình cũng không được như vậy. Thông qua cô bé, Diêu Đình biết thì ra Ninh Mặc có nụ cười như ánh mặt trời sống cùng đại viện, là hàng xóm của Quan Thước Hạ, là quan hệ thân thiết nhiều đời.

Ý trời như thế.

“Con gái khi yêu chỉ số thông minh đều bằng 0” những lời này không phải không có lý, ít nhất Diêu Đình là một trong những người đó. Khi được Ninh Mặc theo đuổi, cô không thể chống đỡ, nhưng cô không đồng ý với anh ngay lập tức. Mẹ cô dạy cô, con gái càng dễ theo đuổi thì kỳ hạn đảm bảo chất lượng càng ngắn. Đàn ông đều thích sự mới mẻ, nếu anh ta chiếm được cả tim cả thâm thể con, con sẽ chỉ còn bi ai. Không thể không thừa nhận Lý Vận Như rất hiểu xã hội này, bà ta là một nhà giáo dục tài ba cũng là giáo viên giỏi. Nhà giáo dục và giáo viên chỉ khác nhau ở chỗ người trước lấy mục đích làm mục đích, còn người sau lấy dạy dỗ là mục đích. Ninh Mặc là một người đàn ông tốt, anh coi trọng sự nghiệp, một học sinh trung học, một học sinh trung học có bối cảnh, khi những người khác vẫn còn bất cần đời thì anh đã biết mục tiêu của mình là gì, phấn đấu vì nó. Anh cẩn thận, từ cái dù ngày mưa đến đường kim mũi chỉ trên đồng phục, anh đều biết rõ, nhưng anh chỉ cẩn thận với Quan Thước Hạ.

Sau khi thi đại học, Diêu Đình và anh đi du học, anh ở Massachusetts, còn cô học đại học Stanford, ở California, cách nhau rất xa. Ninh Mặc chưa từng bay đến thăm cô, bởi vì anh bận học và đi làm thêm, anh rất hiểu mình muốn gì, anh muốn tạo ra kỳ tích: xếp thứ nhất kỳ thi vào, và xếp thứ nhất kỳ thi tốt nghiệp. Năm ba đại học, anh bắt đầu mở công ty, cùng một người da đen Ấn Độ lập một công ty Internet, lời lãi cũng không tồi. Một năm sau, anh để lại công ty cho đối tác, chỉ mang đi chiếc laptop anh mua bằng số tiền lợi nhuận đầu tiên. Nước Mĩ là địa ngục để rèn luyện, anh là thiên sứ thuộc về thiên đường, đã đến lúc anh phải quay về.

Trước khi về nước, Ninh Mặc gọi cho Diêu Đình, nói cho cô anh chuẩn bị về Bắc Kinh. Một câu nói ngắn gọn của Ninh Mặc lại khiến Diêu Đình đau thấu tim. Tương lai của anh, anh đều nói cho Diêu Đình biết, anh chưa bao giờ đặt cô trong đó, anh chọn không đặt cô vào kế hoạch của mình.

Khi chia tay, Diêu Đình hỏi Ninh Mặc qua điện thoại, anh có yêu cô không, câu trả lời của Ninh Mặc là im lặng. Yêu là sẽ bị thương, cô giống ba mình, theo đuổi không có chừng mực.