Chương 6

"Được là một trong những vận động viên tham gia hội thi thể dục thể thao, tớ cảm thấy vô cùng quang vinh và tự hào." Tôn Thư tự hào vỗ vỗ ngực, cảm giác vô cùng thành tựu.

"Tớ cảm thấy nhiều môn như vậy, chắc tăng thêm một môn cũng được nhỉ?" Diệp Lạc Thừa nhanh chóng tiếp lời.

"Môn gì?" Tôn Thư gãi đầu, hỏi.

"He he, cử tạ đó. Dựa vào chiều cao và cân nặng của cậu, tham gia thi cử tạ chắc chắn sẽ có giải."

Tôn Thư đuổi Diệp Lạc Thừa: "Cái tên này, cậu muốn ăn đòn hả? Để mạng lại...!"

Quan Thước Hạ nhìn hai người cách đó không xa, cảm thấy lời nói của Diệp Lạc Thừa cũng có lí, quay đầu hỏi Ninh Mặc bên cạnh cô bé: "Anh Tôn tham gia thi môn gì vậy?"

"Anh thi kéo co!" Giọng nói của Tôn Thư vang lên bên tai.

Quan Thước Hạ bé nhỏ bị giọng nói này làm giật mình, tức giận nói: "Anh tập chạy cơ mà, tại sao lại thay đổi hả?"

"Thi chạy là môn thi của anh Mặc của em, cậu ta thi chạy nhanh 100m. Vốn anh cũng tham gia nhưng sợ bạn bè thi cùng môn, đánh nhau kẻ chết người sống, nên anh quyết định bỏ cuộc, nhường cho Ninh Mặc. Thước Hạ, có phải tinh thần hy sinh của anh rất cao không?"

Ninh Mặc đứng một bên nhếch miệng nói một câu: "Cậu nằm mơ à?"

"Thước Hạ, ngày mai em nhất định phải đến cổ vũ cho bọn anh. Anh biết em không thi môn nào hết. Anh cam đoan em sẽ được nhìn thấy tư thế hiên ngang oai hùng của anh."

"Đừng kể chuyện cười nữa! Cậu kéo dây đến mức mặt đỏ bừng, hít thở không thông thì lấy đâu ra tư thế oai hùng!" Người nói là Diệp Lạc Thừa.

"Cậu có thể đừng bóc mẽ tớ, để tớ có thể thể hiện ưu điểm trước mặt công chúa nhỏ của chúng ta được không?"

"Được, anh đây nể mặt em."

"Anh cái mông, cậu còn nhỏ hơn tớ hai tháng đó."

. . . . . .

Mấy người cãi nhau ầm ĩ, thời gian đi từ trường về đại viện cũng trôi qua rất nhanh.

"Thước Hạ, sáng mai anh tới đón em."

"Được, tạm biệt."

Không để ý đến vẻ mặt khoa trương của Tôn Thư, Quan Thước Hạ vẫy vẫy tay, xoay người bước vào nhà. Tế bào vận động của Quan Thước Hạ không phát triển, hơn nữa trong lớp có rất nhiều nhân tài thể thao, dĩ nhiên cô bé đứng sang một bên làm cổ động viên.

Hôm sau.

Trên sân thể dục là cả biển người, người phụ trách các môn thi bắt đầu công tác chuẩn bị. Ngoại trừ các vận động viên mặc quần áo khác, mọi người đều mặc đồng phục thể dục của trường. Hội thi thể dục thể thao chia làm ba cấp cao, trung bình, thấp; mỗi cấp gồm hai khối lớp.

Như vậy, Ninh Mặc học lớp sáu thuộc cấp cao, mà Quan Thước Hạ lớp bốn thuộc cấp Trung. Buổi sáng khi cô bé vẫn còn làm ổ trong chăn, được Tôn Thư dẫn đầu, mấy cậu nhóc chậm rãi xâm nhập khuê phòng khuê nữ nhà họ Quan, Quan Thước Hạ dùng khuôn mặt vừa tỉnh ngủ để gặp mọi người.

May là cô bé không có thói quen chảy nước miếng hay ngủ lõa thể, nếu không hậu quả khó có thể tưởng tượng.

"Thước Hạ, ở đây, ở đây! Mười phút nữa bắt đầu thi chạy 100m rồi, anh Mặc của em đứng thứ năm vòng một, nửa giờ nữa là lúc anh Tôn đây sẽ biểu hiện."

Quan Thước Hạ ngẩng đầu, vừa vặn nhìn thấy Ninh Mặc đang đi tới. Cậu mặc đồng phục vận đồng viên màu xanh, giày trắng, trên ngực là số 5.

"Hai người đứng đây chờ, tớ đi xem có phải Diệp Lạc Thừa đi mua nước đi lạc lên sao Hỏa rồi không." Tôn Thư lắc đầu tránh ra.

Quan Thước Hạ cảm thấy hôm nay Ninh Mặc rất đẹp trai, mặc dù bình thường cậu cũng thu hút không ít bạn nữ. Thiếu niên chưa dậy thì nhưng đã cao hơn Quan Thước Hạ nửa cái đầu. Mái tóc ngắn đen nhánh, làn da màu lúc mạch là dấu vết màu hè còn lưu lại.

Đồng phục thi đấu màu xanh phát huy tác dụng rất tốt trên thân hình như mắc áo của cậu, dưới chân đi đôi giày trắng. Quan Thước Hạ thấy giày trên chân Ninh Mặc vừa ngồi xuống đã rơi ra: "Mặc Mặc, giày của anh rơi rồi kìa."

Ninh Mặc nhăn mặt, nhìn chằm chằm giày của mình hồi lâu rồi ngẩng đầu lên nói với Quan Thước Hạ: "Đây là cơ hội cho em biểu hiện." Rồi cậu đặt chân mình lên đầu gối Quan Thước Hạ. Haha.

Thật ra Quan Thước Hạ biết Ninh Mặc rất ghét việc buộc dậy giày. Từ nhỏ đến giờ, đa số giày của cậu đều dùng miếng dính; nếu như phải đi giày, nhiệm vụ gian khổ này cũng đều do bà nội Ninh đảm nhiệm.

"Con thỏ có đôi tai dài, vòng qua gốc cây, nhảy vào trong động. Được rồi, cậu xem đi, rất dễ!"

Trong lúc nói chuyện, Quan Thước Hạ nhanh chóng cầm chiếc giày màu trắng lên, làm theo lời nói của mình, cột chắc dây giày. Trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Em làm là được rồi!" Nói xong, Ninh Mặc đứng dậy.

"Anh phải đi tập trung, em đứng đây chờ bọn Tôn Thư, đừng chạy lung tung."

"Được, Mặc Mặc cố lên!"

"Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được gọi anh là Mặc Mặc."

"Ninh Mặc, Mặc, cố lên!" Ninh Mặc để mặc Quan Thước Hạ đứng tại chỗ tự tiêu khiển.

Ánh mắt cô bé dõi theo bóng dáng cậu ở xa, nụ cười trên mặt càng thêm nở rộ. Sau đó Tôn Thư và Diệp Lạc Thừa cãi nhau đi đến trước mặt cô bé, còn dẫn theo một học sinh nam, nói là bạn cùng bàn của Diệp Lạc Thừa, tên là Giang Nhược Vũ.

Cậu ta cao lớn khỏe mạnh, làn da ngăm đen, tay áo cuộn lên, trên cánh tay vẫn có thể nhìn tháy dấu hiệu cơ thể đang phát triển, khi cười rộ lên còn lộ ra hai cái răng nanh, răng nanh cũng rất trắng.

Ngày đó, Ninh Mặc tham gia thi chạy 100m đứng thứ ba. Quan Thước Hạ đứng trong đám người nhìn Ninh Mặc đứng trên bục nhận giải mà cười toe toét, răng nanh còn trắng hơn cả Giang Nhược Vũ, người bên dưới hò hét tên cậu, có lẽ là bạn cùng lớp.

Tôn Thư không may mắn như vậy, đứng cuối cùng làm hậu vệ. Khi bắt đầu rất tốt, mặt đỏ bừng như bị táo bón, mảng thịt trên bụng di chuyển lên xuống, bị người của đối phương kéo lê vài bước.

Cuối cùng khi người ta tuyên bố đối phương thắng, không biết là cậu nhất thời không chịu được đả kích hay không chú ý, vấp vào dây thừng té trên đất, cánh tay bị trầy xước chảy máu. Vẻ mặt cậu đau khổ khi được bạn đưa vào phòng y tế, khi bôi thuốc còn kêu rất to, nhưng khi có một bạn nữ vào phòng, Tôn Thư thay đổi sắc mặt ngay lập tức.

"Bạn học, khi tiêu độc sẽ hơi đau, nhưng con trai như tớ cũng chỉ là chuyện nhỏ. Con gái các cậu da mỏng, có lẽ sẽ không chịu được, khẽ cắn môi đi, sẽ qua nhanh thôi."

"Thật ra tớ bị trẹo chân, hẳn là không cần tiêu độc." Mọi người cười to.

"Tôi đang thắc mắc cậu đã bôi xong thuốc sao còn chưa đi, không phải vừa nãy kêu rất to sao?"

Người nói là giáo y, thấy có nhiều người cũng lại đây xem náo nhiệt, không hề để cho Tôn Thư mặt mũi mà nói một câu.

"Cháu nghĩ rằng bác muốn băng bó." Tôn Thư đáp.

"Vết thương nhỏ của cậu cũng không cần lãng phí tài nguyên. Nên làm gì cứ làm, nên nhớ, không để dính nước."

Khi ra khỏi cửa Tôn Thư còn lầm bầm nếu không phải giáo y đuổi cậu, chắc chắn cậu có thể biết tên bạn nữ kia. Một đám người giai cho là hắn thối thí một phen, không thèm nhìn hắn lập tức đi.

Mọi người đều cảm thấy cậu thật thối tha, không ai thèm nhìn cậu mà bỏ đi hết.