Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Những Ngày Đông

Chương 2: Trèo tường qua?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dì út là tổng giám tài chính của một tập đoàn niêm yết nổi tiếng, là bạn thân với phu nhân chủ tịch tập đoàn, đối tượng xem mắt là con trai út của phu nhân, lần xem mắt này được hai người bạn thân cực lực thúc đẩy đạt thành.

Hứa Thanh Uyển vốn định khéo léo từ chối, nhưng sau khi nghe thấy cái tên quen thuộc, bỗng nhiên tim đập nhanh hoảng hốt, bất chợt lại đồng ý việc này.

Hứa Thanh Uyển biết trong mắt dì nhỏ cô không khác gì con gái ruột của bà, đối mặt với những lời lời dặn dò, cô ngoan ngoãn trả lời: "Dì nhỏ, con biết rồi, hôm nay sẽ tới buổi gặp mặt."

Địa điểm gặp mặt là quán cà phê cũ trong khu thương mại. Chỉ dừng lại trong chốc lát, những khung cảnh quen thuộc thỉnh thoảng lướt qua khung cửa sổ của xe buýt. Một lúc sau, cô liền xuống xe dừng lại ở đầu đường, từ từ đi bộ đến quán cafe đã hẹn.

Trên tủ kính trưng bày của một cửa hàng phản chiếu khuôn mặt thanh tú trắng nõn của Hứa Thanh Uyển với nét mặt nhỏ nhắn, đôi mắt đen láy. Trước khi bước qua khung cửa kính cô dừng lại lấy tay vén lại mái tóc bị gió làm rối tung. Trước khi ra ngoài cô đã thử hết bộ quần áo này đến bộ quần áo khác cuối cùng chọn khoác lên mình chiếc áo len cổ lọ bên ngoài là chiếc áo khoác dạ màu hạnh nhân, mái tóc dài hơi xoăn phủ qua vai, tăng thêm vài phần xinh đẹp.

Hứa Thanh Uyển xác nhận lại mọi thứ đều ổn mới đi về phía quán cà phê ở cuối đường.

Đi vào trong tiệm, tiếng chuông gió thanh thúy vang lên.

Mặc dù biết thời gian hẹn gặp chưa đến, nhưng Hứa Thanh Uyển vẫn thấy trái tim mình lỡ nhịp.

Cô chọn một chiếc bàn bên cửa sổ mà ngồi xuống. Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Hứa Thanh Uyển giống như là quay về trước kì thi trung học, cô muốn uống nước, đầu ngón tay tự dưng vân vê lấy nhau, động tác nhỏ khẩn trương kéo dài.

Năm giờ kém mười phút, phía sau truyền đến tiếng bước chân không nhanh không chậm.

Hứa Thanh Uyển biết rõ người đó đang tới gần, nhưng không đủ dũng khí để quay đầu lại.

Giản Thời Châu. Tên của anh chợt hiện lên trong đầu cô. Ngay cả khi chỉ nghĩ đến tên anh cũng đã khiến trái tim cô đập rộn ràng.

Cảm xúc ảo não dâng lên, chiếm trọn tâm tư của cô.

Thẳng đến khi có một tiếng gọi nhỏ, Hứa Thanh Uyển lúc này mới từ trong ngây người bừng tỉnh. Một bóng người đàn ông nhẹ nhàng ngồi xuống phía đối diện.

"Cô Hứa?"

Hứa Thanh Uyển ngước mắt lên cố gắng nở ra một nụ cười ôn hoà và lịch sự.

"Là tôi đây."

Người đàn ông trước mặt mặc một chiếc áo khoác màu đen, khuôn mặt quen thuộc đã nhạt nhoà đi theo tuổi trẻ. Đường nét khuôn mặt sắc sảo, đôi mắt hai mí sâu thẳm quét lên người cô như dao cạo.

Những ngón tay thon gọn gõ nhẹ lên mặt bàn để lộ chiếc đồng hồ đắt tiền, mu bàn tay cong lên để lộ những đường gân xanh dưới làn da mỏng.

"Tôi là Giản Thời Châu".

Anh ấy nói một cách thản nhiên, nhưng không quá phù phiếm.

Cô né tránh ánh nhìn của anh chỉ khẽ gật đầu:

“Ừm.”

Khi còn là sinh viên, cô là người dè dặt và lầm lì đã nhiều năm như vậy, nhưng miệng lưỡi vẫn vụng về như vậy.

------ Chìm vào im lặng------

Hứa Thanh Uyển chớp chớp mắt, rõ ràng trước khi tới cô đã nghĩ đến việc nên nói gì khi gặp nhau, nhưng lúc này đầu óc trống rỗng, không nhớ được một chữ.

Thỉnh thoảng, tiếng cốc sứ gõ nhẹ vào nhau, tiếng chuông gió giòn tan, tiếng cười nói nhà bên khiến bầu không khí tù đọng lại làm cô càng thêm gượng gạo.

Hứa Thanh Uyển khẽ mở môi:

"Giản..."

Vừa nói ra từ đầu tiên, cổ họng cô đã nghẹn ứ lại, phát ra một âm tiết thôi cũng đầy khó khăn và khàn khàn.

Hai má Hứa Thanh Uyển đỏ bừng, trông có vẻ bất lực.

Giản Thời Châu dường như nhìn thấy sự ngượng ngùng của cô cất tiếng nói với giọng thản nhiên: "Đã lâu rồi tôi mới đến đây. Cô Hứa, cô có muốn đến thăm trường trung học với tôi không?"

Cô khẽ gật đầu. Đi theo sau anh, cô ngước mắt nhìn vai anh, so với thời còn đi học thì phẳng và rộng hơn như những ngọn núi.

Giản Thời Châu lái xe đến đây, chiếc Porsche màu đen đỗ trên đường đương nhiên thu hút sự chú ý của những người xung quanh. Khi cô đã yên vị trên ghế phụ vẫn có thể cảm nhận được những ánh mắt tò mò đang nhìn mình.

Trở lại con đường cây bên ngoài trường học một lần nữa, bờ vai rộng và đôi chân dài của Giản Thời Châu bước ở phía trước điềm tĩnh im ắng lạ thường.

Hứa Thanh Uyển nhận thấy Giản Thời Châu đang quan tâm đến cô, khiến cô lại lần nữa rung động trước sự chu đáo này.

Nhưng cô không thể không suy nghĩ lung tung. Mặc dù Giản Thời Châu có tính cách phóng khoáng nhưng anh luôn đối xử ân cần và lịch sự với mọi người kể cả cô.

"Trèo tường qua ?"
« Chương TrướcChương Tiếp »