Chương 4: Có thể nói là ra mắt bạn bè của anh

Buổi tối, vài ngọn đèn đường lờ mờ, con phố dài cũ kỹ bên ngoài trường Trung học nhộn nhịp người qua lại.

Nhà hàng Sủi cảo Lão Phương gần như chật kín thực khách, cửa kính phủ đầy hơi nước trắng xóa. Hứa Thanh Uyển dừng lại trước cửa và ngập ngừng nhìn bóng lưng của người đàn ông.

Giản Thời Châu dường như không chú ý đến đám đông bên trong nên anh bước một bước dài đi về phía cửa hàng.

Một người đàn ông trung niên khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, đeo tạp dề màu xám đang bận rộn sau lưng.

Giản Thời Châu bước tới vỗ vai một cách quen thuộc:

"Lão Phương."

Ông chủ giật mình, chiếc mâm lắc lư một lúc đã được cánh tay vững chắc ổn định.

Xoay người lại, nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc mà thâm trầm, khóe miệng đột nhiên nở nụ cười: "Ồ, Giản thiếu gia, đã nhiều năm không gặp,

ánh mắt khẽ rơi vào cô gái xinh đẹp thanh tú bên cạnh trêu chọc: "Đây là mang bạn gái đi cùng a?"

"Xinh đẹp như vậy, tiểu tử ngươi diễm phúc không ít a!"

Giọng ông chủ nói lớn, thu hút không ít ánh mắt xem náo nhiệt.

Hứa Thanh Uyển không thích ứng được với việc bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm, hai má bốc cháy, giương mắt nhìn Giản Thời Châu, mặt lộ vẻ luống cuống.

Giản Thời Châu liếc qua, Hứa Thanh Uyển nhìn ra ý trấn an trong mắt anh.

Nhìn đi chỗ khác.

Âm cuối trầm thấp mang theo chút lười biếng: "Lão phương, đừng nói lung tung."

Lão Phương trợn mắt nhìn hai người, nụ cười càng ngày càng lộ rõ, in sâu vào nếp nhăn nơi khóe mắt: "Được, được, được không nói lung tung, không nói lung tung!"

Giản Thời Châu nhướng mày: "Lão Phương, nói lung tung hay không cũng nói xong rồi, có nên trả phí nói lung tung không, tìm cho chúng ta một chỗ đi a?

Lão Phương bị giọng điệu tự tin này làm cho kinh ngạc mà nghẹn ngào.

Lại nghe được một giọng nói ôn nhu khác: "Muốn ăn hương vị nào?"

"Nghe theo anh".

Giọng nữ dịu dàng chìm trong tiếng ồn ào.

Giản Thời Châu cũng không từ chối nhiều: "Một đĩa sủi cảo tôm bóc vỏ, một đĩa sủi cảo thịt bò.

Lão Phương mở to mắt, có chút bất đắc dĩ mở miệng: "Tiểu tử ngươi thật sự là nhiều chuyện, nhiều năm như vậy, vẫn là bộ dáng thiếu gia, gọi ngươi tiếng Giản thiếu này, thật đúng là không oan uổng mà."

Giản Thời Châu lại lơ đễnh: "Bị trêu ghẹo nhiều năm như vậy, cũng thành quen rồi a".

Cửa hàng gần như chật kín người.

"Ông chủ! Tiếng gọi dồn dập vang lên, phía xa xa đáp lại."

Lão Phương vỗ vỗ bả vai Giản Thời Châu, khẽ đưa ánh mắt sang cô, đại ý là tiểu tử trẻ tuổi tự lực cánh sinh một chút, ở trước mặt con gái người ta biểu hiện cho thật tốt.

Một trận gió thoáng qua, lão Phương hô đến rồi rời khỏi phòng bếp.

Vẻ mặt Giản Thời Châu vẫn như thường, tùy ý xắn ống tay áo lên, lộ ra xương cổ tay và cánh tay rắn chắc, cầm bàn vuông, cong lên đường nét cơ bắp lưu loát rõ ràng.

Hứa Thanh Uyển tự dưng nhớ tới mấy năm trước, thiếu niên nhướng mày dài, xắn ống tay áo lên, tươi cười gọi món.

Cũng giống như giờ phút này, không chút để ý, tùy hứng, bất cẩn nhưng lại đặc biệt thu hút tâm trí.

Tầm mắt vội vàng xẹt qua cánh tay nhỏ nhắn của mình, Hứa Thanh Uyển vội giúp một tay.

Hơi rũ mắt, lại rơi vào mạch máu màu xanh nhô lên trên mu bàn tay của anh. Không giống với thời niên thiếu xương ngón tay thon dài, bàn tay trở nên càng thêm rộng rãi, khớp xương rõ ràng, có thể hoàn toàn nắm lấy bàn tay của cô."

Đối mặt với sự giúp đỡ của cô, Giản Thời Châu không phản đối mặc dù cũng không cần giúp đỡ, Hứa Thanh Uyển biết điều đó chỉ đỡ nhẹ mép bàn để tượng trưng.

Giản Thời Châu cố ý chọn ở góc cửa sổ bên cạnh, rời xa ồn ào, đó là một khu vực yên tĩnh hiếm có.

Hứa Thanh Uyển ngồi đối diện Giản Thời Châu, hơi nóng oi bức cùng hương thơm nghi ngút của đồ ăn hoà trộn với nhau, theo đó mùi thơm nồng của đồ ăn xông vào khoang mũi.

Mặc dù họ đang ở trong một góc khuất, nhưng những ánh mắt dõi theo họ từ lúc họ bước vào cửa vẫn không hề dừng lại.

Hứa Thanh Uyển liếc mắt nhìn người đối diện, Giản Thời Châu vẫn một bộ dáng điềm tĩnh , phảng phất coi những ánh mắt này là không khí.

"Sao lại nghĩ đến ăn sủi cảo?"

Hứa Thanh Uyển dừng lại một chút, thu ánh mắt lại, bên môi nở ra một nụ cười nhạt: "Đầu đông không phải có tập tục ăn sủi cảo sao, chỉ là đột nhiên nghĩ tới."

"Như vậy sao."

Giản Thời Châu nói: "Tôi nhớ hồi trung học, mỗi mùa đông, đều thường xuyên cùng bạn bè tới đây, vui vẻ cùng nhau ăn uống. Mang đến cho ông chủ nhiều việc làm ăn như vậy, ông ấy không cảm ơn tôi thì thôi, còn từng ngụm một Giản thiếu, ghét bỏ tôi làm hỏng sủi cảo của ông ấy."

Vừa vặn lão Phương từ bên cạnh đi qua, chuẩn xác bắt được Giản Thời Châu đang nói xấu mình, từ phía sau cuối xuống nói một câu: "Giản thiếu, đừng ngồi, tự mình bưng bát ăn đi!"

Lớn giọng như là nổ bên tai, Giản Thời Châu ngược lại không bị dọa, chỉ là nhìn lão Phương tức giận thở phì phò xoay người rời đi, lộ ra vẻ mặt có chút bất đắc dĩ.

Đứng dậy, đi về phía bếp. Bóng lưng thon dài biến mất sau tấm rèm, Hứa Thanh Uyển rũ mắt nhìn hoa văn trên bàn gỗ.

Mùi thơm quen thuộc xông vào khoang mũi, kỳ thật lúc trung học cô cũng thường tới cửa hàng này, bất quá lý do cũng không có bao nhiêu thuần túy, chỉ là vì thử vận khí một chút, xem có thể gặp được thiếu niên kia hay không.