Chương 3: Thoại bản và đại gian thần

Chương 3: Thoại bản và đại gian thần

Ngụy Tiêu ảo não một hồi lâu, sau đó mới rời giường thay xiêm y, nhìn sắc trời sắp sáng, hắn quyết định không ngủ nữa, ra sau hậu viện luyện quyền.

Sáng sớm lúc thượng triều, Cảnh Ninh nhìn tả tướng đen mặt cảm thấy khó hiểu. Như vậy là sao? Cớ gì mới sáng ra đã mặt mày đen thui? Ai to gan mới sáng sớm đã chọc giận tên diêm vương này vậy?

Cảnh Ninh nhìn hắn mấy lần, bị hắn phát hiện ra, lạnh lùng trừng mắt lại. Ánh mắt lạnh băng kia làm cho nàng không nhịn được hơi run sợ, không dám tiếp tục nhìn hắn nữa, bèn đưa mắt nhìn những người khác.

Hữu tướng bấy lâu nay không tranh cãi với Ngụy Tiêu. Lần này kéo nữ đế về phe mình, lão đã cho Ngụy Tiêu một đòn đau. Hôm qua Ngụy Tiêu lại một mình tiến cung gặp nữ đế, sáng nay nữ đế vẫn luôn nhìn hắn, làm cho lão cảm thấy sự tình có chút không ổn. Hữu tướng cân nhắc một chút, bắt đầu có ý nhằm vào tả tướng. Quan điểm hai người đối chọi nhau, làm cho Cảnh Ninh cảm thấy vô cùng đau đầu.

Hai người họ mâu thuẫn chủ yếu vẫn là vấn đề thiên tai ở Giang Nam. Hữu tướng kiên trì muốn cứu trợ ngay lập tức, nhanh chóng trấn an dân chúng. Ngụy Tiêu lại nói chuyện này có điều bất thường, cần phải điều tra rõ mới quyết sau.

Ông nói ông có lý, bà nói bà không sai. Hai người tranh luận trên triều không ai nhường ai, làm cho Cảnh Ninh rơi vào thế khó xử, cảm thấy đứng về phía ai cũng không đúng.

Hôm qua sau khi nghe Ngụy Tiêu phân tích, nàng cũng hiểu được sự bất ổn của vấn đề. Nhưng mà hữu tướng nói cũng có lý, chậm trễ một chút, sẽ càng có nhiều dân chúng tử nạn hơn. Việc này thật là khiến nàng đau đầu.

Nhưng không còn cách nào khác, ai bảo nàng là hoàng đế, quyết định cuối cùng quyền còn không phải do nàng đưa ra hay sao. Cuối cùng nàng đồng ý với đề nghị của hữu tướng.

Sở dĩ nàng đồng ý hữu tướng, là vì vẫn cảm thấy mạng người quan trọng. Sự bất ổn trong đó từ từ tra cũng không sao.

Còn một nguyên nhân nữa, nàng vừa đồng ý đứng về phe hữu tướng đoạt quyền tả tướng. Làm gì thì làm cũng không nên nhanh như vậy đã trở mặt với lão, cho nên nàng quyết định duyệt ý kiến của hữu tướng.

Lúc bãi triều, Cảnh Ninh lườm Ngụy Tiêu một cái liền thấy cái mặt thối của hắn. Bất cứ ai cũng nhận ra tâm tình hắn lúc này không tốt.

Cảnh Ninh nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nàng vẫn rất sợ tên đại gian thần này. Ở trong lòng nàng Ngụy Tiêu càng giống với trưởng bối của nàng hơn cả lão hữu tướng kia. Làm nàng có cảm giác như nhìn thấy mẫu đế, chính là cảm giác nhịn không được mà kinh sợ.

Ngụy Tiêu vốn đã khó chịu trong lòng, lại bị nàng đổ thêm dầu vào lửa. Hắn càng thêm tức giận. Đúng là vô dụng, đã nói sự việc bên trong có vấn đề, vậy mà nàng vẫn đồng ý với lão thất phu hữu tướng kia. Chẳng biết tại sao tiên đế lại ưu ái truyện lại ngôi vị cho một cái bao cỏ như vậy nữa?!

Hôm nay trên triều đắc tội với Ngụy Tiêu, Cảnh Ninh không dám gọi hắn đến dạy nàng phê duyệt tấu chương nữa, đành phải tự lực thôi. Chỉ là nàng lo lắng mình sẽ đưa ra quyết định sai lầm, bèn truyền hữu tướng tiến cung.

Hữu tướng làm cho nàng dễ chịu hơn Ngụy Tiêu. Không cần hỏi lại ý của nàng, cứ thế đưa ra đề nghị, nói cho nàng biết phải phê duyệt thế nào.

Cho nên, tốc độ giải quyết mớ tấu chương kia nhanh hơn hôm qua không ít. Chưa đầy một canh giờ đã phê duyệt xong. Nàng vừa thả lỏng, duỗi lưng đã bị hữu tướng đánh gãy.

“Bệ hạ, thần có một chuyện, không biết có nên nói hay không.”

Phê duyệt tấu chương xong, tâm tình hoàng đế đang rất tốt, khoát tay, ý bảo hắn nói.

Hữu tướng lúc này mới cúi người thi lễ, nói: “Bệ hạ đã đến tuổi cập kê, vẫn nên nghĩ đến việc lấp đầy hậu cung, hậu vị không thể cứ tiếp tục để trống.”

Lời hắn nói là Cảnh Ninh sửng sốt, vội vàng lắc đầu, chỉnh tư thế lại đáp: “Việc này còn quá sớm. Ngụy Tiêu đang nắm trọng quyền, như hổ rình mồi, trẫm sao có thể chìm đắm trong nam sắc! Việc này khoan hãy nhắc tới!”

Cảnh Ninh dứt lời, phất ống tay áo một cái liền rời đi, để lại hữu tướng thần sắc không rõ.

Trong thoại bản có nói nữ tử thất thân sẽ rất đau, sinh con lại càng như bị tra tấn. nàng không muốn trải qua mấy chuyện đó đâu. Cứ một mình như vậy rất tốt, cần nam nhân làm gì? Có lợi ích gì?

Cảnh Ninh không thèm quan tâm chuyện đó. Nàng trở về tẩm cung, cho gọi Tiểu Toàn Tử, tráo đổi xiêm y với hắn như mọi ngày, lén lút giả dạng cung nhân đi mua đồ chuồn ra khỏi cung. Cảnh Ninh dưới hình dạng một người bình thường, đến một quán trà nghe kể chuyện.

Vừa lúc hôm nay kể về chuyện nữ tướng quân xuất chinh.

Cảnh Ninh cảm thấy kì lạ, hôm nay tại sao đa phần đều là nam tử đến xem, nữ tử không nhiều lắm, hầu hết đều đến cùng nam tử, cũng không phải thê tử của họ không, vừa nhìn đã biết là nữ nhân làng chơi.

Cũng may nàng đang cải trang thành nam tử, nên không thấy khó xử.

Tiên sinh kể chuyện vừa lên đài, đầu tiên là hướng về gian lầu hai cúi đầu chào, sau đó mới ngồi xuống bắt đầu kể.

Điều này làm cho Cảnh Ninh có chút tò mò, nhìn theo hướng tiên sinh kể chuyện vừa chào xong, lập tức cúi đầu. Tại sao Ngụy Tiêu lại ở đây?

Cảnh Ninh lặng lẽ đổi hướng, quay về hướng hắn, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó nghe vị tiên sinh kể chuyện kia nói.

“Vào năm Càn Nguyên, có một nữ tướng quân văn võ song toàn, nàng vốn không chỉ có võ công cao cường, ngoại hình càng xinh đẹp như hoa. Người ta gọi nàng là Thiết nương tử.

Thiết nương tử mười tuổi theo cha vào quân doanh, mười sáu tuổi theo cha xuất chinh, ngắn ngủi trong vòng sáu năm lập nhiều chiến công hiển hách, được Thánh Thượng phong làm Nữ tướng, lúc bấy giờ nổi danh vô cùng.

Nhưng không ai ngờ rằng, một nữ tướng quân truyền kỳ chưa từng bại trận, lại gặp phải một đối thủ xưa nay chưa từng thấy ở Nam Cương.

Nam Cương có một vị tướng quân gọi là Tác Địch, nổi tiếng thủ đoạn độc ác. Địa phận Nam Cương có rất nhiều độc vật. người người ở đây đều rất giỏi về độc dược, mà Tác Địch lại là người xuất sắc trong đó. Nghe nói đối thủ của mình là Thiết nương tử nổi danh liền có ý đồ bất chính.

Đặc biệt sau khi nhìn thấy dung nhan của Thiết nương tử, bị nhan sắc nàng mê hoặc, lòng hắn lại càng có nhiều toan tính.”

Cảnh Ninh nghe đến nhập tâm, bỏ hạt dưa vào miệng cắn, hoàn toàn quên mất tên đại gian thần kia.

Chỉ là sao truyện kể lần này có chút không thích hợp. Cái gì mà Thiết nương tử trúng phải xuân độc của Tác Địch? Từ một đại tướng quân uy phong lẫm liệt, biến thành một nữ nhân không thể thiếu nam nhân?

Cảnh Ninh buông hạt dưa trong tay xuống nhìn quanh những khác một lượt. Thấy ai nấy đều tập trung nghe, thỉnh thoảng còn vỗ tay khen ngợi, nhất là những nam nhân có dẫn theo nữ tử, bàn tay họ đã âm thầm tiến vào vạt áo rộng của các nàng, trước ánh mắt bao người cứ thế nắn bóp.

Cảnh Ninh vội dời mắt, gương mặt xấu hổ đỏ lên. Ngày hôm nay đi nghe kể trúng một câu chuyện tục tĩu.

Nhưng nàng lại không nhịn được muốn tiếp tục nghe. Thấy tiên sinh kể chuyện đang nói đến đoạn nữ tướng kia bị độc dược hành hạ, kéo một binh lính đang canh giữ ngoài trướng vào làm.

“Tiểu binh tuổi trẻ thịnh khí, làm sao có thể cưỡng lại sự mê hoặc của nữ nhân, rất nhanh hắn đánh mất lý trí, ôm tiểu tướng quân cao ngạo ngày xưa mà hôn.

Nữ tướng quân vốn bị xuân độc phát tác, nam nhân cường tráng đối với nàng mà nói là một hấp dẫn trí mạng, nàng gấp gáp đè lên người nam nhân, tự mình kết hợp thân thể, cùng tiểu binh lính dây dưa.

Hai người đều là lần đầu, cứ hôn nhau cuồng dã một trận, rồi thoát hết y phục tiến vào trong chăn. Tiểu binh ôm thân thể tướng quân chôn đầu vào bộ ngực nhu mềm của tướng quân không rời đi được, từng chút từng chút liếʍ mυ"ŧ bầu ngực trắng nõn, nghe tiếng nữ tướng quân không nhịn được rêи ɾỉ.

Thế nhưng độc trong nữ tướng phát tác quá mạnh, nàng không chịu nổi sự trêu chọc của hắn, hạ thân đã đói khát đến chảy đầy nước, khát vọng được hắn cắm vào.

Nữ tướng tự mình nắm lấy gậy thịt lớn, chậm rãi ngồi xuống, thân thể đau đớn làm cho nàng thoáng thanh tỉnh, còn chưa kịp phản ứng đã bị tiểu binh kia dùng sức thâm nhập, điên cuồng luật động.

Lý trí vừa lấy lại của nữ tướng quân cũng bị một loạt va chạm này làm cho tan thành mây khói, nàng chìm đắm trong hoan ái cực lạc.”