Chương 44: Phạt vì không làm được thơ

1567 Chữ Cài Đặt
Chương 44: Phạt vì không làm được thơ

Đường Triều Tịnh nhìn ca ca của nàng, không dám làm xằng bậy, nhất thời cũng nghĩ không ra thơ từ gì. Người ta vốn có một ca ca tốt, tất cả mọi người cười ha hả định qua loa, nhưng mấy kẻ ganh ghét nàng cứ bám lấy không tha, một ả nói: “Nếu Đường ngũ tiểu thư không làm được vậy thì phải phạt, làm gì có chuyện để một mình ngươi phá lệ chứ.”

Đường Triều Tịnh bị ả kia châm chọc như vậy, lập tức nóng giận, nàng ta vỗ bàn: “Phạt thì phạt, ta sợ ngươi sao.”

Những người khác thấy chuyện ầm ĩ như vậy cũng không biết phải làm thế nào cho phải, hai nữ nhân này đều có lai lịch không nhỏ, không thể đắc tội được, bèn nhìn về phía Đường Triều Thanh.

Đường Triều Thanh cũng hết cách, trước mặt nhiều người như vậy, nếu như hắn thiên vị muội muội phá lệ, về sau những người này sẽ không còn phục hắn nữa, gây ảnh hưởng đến hình tượng của hắn. huống chi, hắn cũng biết chuyện hoang đường ngầm của muội muội mình, vì vậy hắn hắng giọng nói: “Đúng là chịu thua thì phải bị phạt, như quy định cũng có nói nếu có thể làm thơ thì không cần nghiêm phạt, hay là… cho xá muội* thêm chút thời gian, để nó suy nghĩ một chút.”



*cách gọi người nhà của mình với người khác.


Ngờ đâu hắn còn chưa nói hết, đã bị Đường Triều Tịnh cắt ngang: “Không cần đâu, cứ nghiêm phạt là được!”

Nói xong, Đường Triều Tịnh chui xuống gầm bàn, bắt đầu từ nam nhân gần nhất, kéo khố hắn ra, há miệng ngậm côn ŧᏂịŧ của hắn.

Cảnh Ninh che miệng lại, nhìn một màn hoang da^ʍ này, hóa ra cái gọi là nghiêm phạt nghĩa là khẩu giao cho những người đang ngồi…

Trong đám người này, ngoại trừ ca ca nàng ta ra, có không ít người có thân phận tiền bối, còn già hơn cha của nàng ta nữa đấy!!

Đường Triều Thanh dùng miệng rất tốt, chưa bao lâu người kia đã bắn ra, nàng ta lập tức đổi sang người kế bên. Dù là nữ tử cũng không được dùng lại, nàng ta chui vào váy bọn họ, liếʍ lấy da^ʍ huyệt đã sớm ướt đẫm.

Các nam nhân khác nhìn thấy thì càng dục hỏa, nhưng họ không được làm bậy, chỉ có thể kiềm chế xúc động muốn hung hăng cắm vào trong miệng Đường Triều Tịnh.

Mặt mũi Đường Triều Thanh nhăn nhó, mắt thấy Đường Triều Tịnh cách mình mỗi lúc một gần, dù biết như thế là không đúng nhưng hắn vẫn không nhịn được cảm thấy kí©h thí©ɧ. Vừa nghĩ đến việc gậy thịt lớn của hắn cắm vào trong miệng muội muội, hắn lại hưng phấn khó kiềm chế!

Đường Triều Tịnh đến giữa hai chân ca ca, nhìn ca ca của mình, Đường Triều Thanh vừa định nói gì đó, đã bị nàng cởi khố mình ra, há miệng ngậm vào, làm lời hắn muốn nói ra biến thành một tiếng thở hắt vì sảng khoái.

Đường Triều Tịnh cũng rất kích động, loại việc làm cấm kị huynh muội này khiến cho nàng hưng phấn không thôi, nàng vừa phun ra nuốt vào gậy thịt của ca ca, vừa tự vân vê hoa huyệt ướt đẫm của mình, suy nghĩ miên man.

Đường Triều Thanh e ngại có nhiều người đang nhìn, đành phải qua loa bắn ra, coi như đối phó cho xong!

Đường Triều Tịnh cũng e ngại ca ca mình, dù sao nàng cũng là Ngũ tiểu thư của Đường gia, không thể tùy tâm sở dục như A Thấm, đành phải rút ngón tay đang tự cắm về.

Trò chơi vẫn tiếp tục, "Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục. Mảnh trăng rọi Trường An. Muôn nhà đập vải vang.”

[…]

Cảnh Ninh không thể không bội phục những người này, mỗi người làm một bài thơ không ai giống ai, có nhiều người còn đang ghi chép lại những bài da^ʍ thơ này. Cảnh Ninh không khỏi đau đầu, thực sự là thói tục vô thường, đạo đức tuân tang!

Chợt, tiếng gõ mõ vang lên, báo hiệu giờ hợi đã đến.

Trong sân đột nhiên im lặng như tờ, Đường Triều Thanh gọi hạ nhân vào, đưa Đường Triều Tịnh đi. Đường Triều Tịnh bất đắc dĩ phải rời đi, sau đó cũng có vài nữ tử khác bị buộc rời khỏi. Đợi các nàng đi hết rồi, những người còn lại không thể kiềm chế được lòng cầm thú của mình, tùy ý bắt một nữ nhân đè lên bàn hưởng thụ.

Sói nhiều thịt ít. Sư nhiều nến ít. Vì thế vài nam nhân vây lấy một nữ nhân chơi đùa, riêng Đường Triều Thanh một mình độc chiếm A Thấm, không ai dám đến chia phần với hắn. Đường Triều Thanh không để ý bên trong hoa huyệt của nàng còn chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ của nam nhân khác, cứ thể cắm thẳng vào.

Cảnh Ninh không muốn xem đám cầm thú này giao hoan, kéo Ngụy Tiêu rời đi.

Đột nhiên có tiếng nữ nhân ở đâu vọng đến, có gì đó không đúng, hai người họ tìm nơi phát ra âm thanh, liền thấy ở một gian phòng khác, Đường Triều Tịnh và mấy nữ tử bị ép rời đi đang ở trong đó, bọn hạ nhân đến đưa các nàng rời đi đang đè tiểu thư nhà mình ra hung hăng tiêu khiển.

Nhất thời Cảnh Ninh không biết nói gì, nàng thở dài một hơi, kéo Ngụy Tiêu đi.

Ngồi trên xe ngựa, Cảnh Ninh rầu rĩ: “Sao bọn chúng lại thành ra như vậy chứ?!”

Nếu cả triều đình đều là một đám ô hợp như vậy, giang sơn này sao có thể giữ được?

Ngụy Tiêu sờ mặt nàng, kéo nàng ngồi lên chân mình, “Vũ nhi, chuyện này bắt đầu từ lúc Đường Triều Thanh lên làm tế tửu, thay đổi quy tắc học đường, những năm trước không phải như vậy.

“Vậy nhất định phải nhanh chóng xử trí tên Đường Triều Thanh này! Một con chuột cống phá tan nồi canh!!”

“Tất nhiên rồi, nhưng mà đối phó với đám đại gia tộc này không thể gấp gáp được, cần phải tính tính toán kĩ lượng, đánh một đòn trí mạng, không cho bọn chúng có cơ hội ngóc đầu dậy!”

Cảnh Ninh gật đầu.

Trở về cung, Cảnh Ninh vẫn vì canh cánh chuyện này mà không ngủ được, Ngụy Tiêu ôm nàng nói: “Bảo bối vẫn nghĩ đến chuyện đó sao? Có phải nhớ đến lúc bọn chúng phạt rượu nhau không?”

Cảnh Ninh bị Ngụy Tiêu kéo khỏi dòng suy nghĩ, nàng đánh vào ngực hắn, tức giận nói: “Có phải chàng học từ chỗ bọn chúng mấy cái da^ʍ thơ da^ʍ khúc kia không?!”

“Bảo bối, nàng nói vậy là oan cho ta. Ta có đến đó tuyệt cũng không đến một mình. Nàng không để ý sao, trong đám người kia có vị tiên sinh kể chuyện lần trước chúng ta gặp đó.”

Cảnh Ninh suy nghĩ kỹ một chút, nàng lắc đầu: “Mới gặp một lần sao ta nhớ được.”

“Chính là người ngồi bên cạnh cô nương A Thấm, tên nam nhân đầu tiên dính lấy nàng ta.”

Lúc này Cảnh Ninh mới nhớ ra, đúng là nam nhân kia có chút quen mắt.

Đột nhiên Cảnh Ninh nghĩ đến chuyện gì đó, nàng hỏi: “Cô nương tên A Thấm kia là người thế nào?”

“Nàng ta cũng là một tài nữ có tiếng ở Quốc Tử giám, tuy trưởng bối trong nhà không có chức quan cao, nhưng nhờ vào gương mặt xinh đẹp kia, nàng ta cũng chen được chân vào trong nhóm đại gia tộc. Đám người vừa rồi đều là con cháu thế gia, ban nãy cũng chỉ là một trong những cuộc vui của bọn hắn mà thôi.”

“Các đại gia tộc đều chơi những trò dơ bẩn như vậy sao?” Cảnh Ninh nhíu mày.

“Lúc trước bọn họ không như thế, nếu không cũng sẽ không lớn mạnh trên vạn người như vậy. Chỉ là phú quý khiến người ta mờ mắt, đám hậu bối thế hệ sau không bằng thế hệ trước, ỷ vào gia thế hiển hách, tác quai tác quái.” Hơn nữa vì tiên đế mất sớm, hoàng đế lại còn non nớt, mới khiến cho bọn chúng mấy năm gần đây càng lúc càng ngông cuồng.

“Trẫm nhất định phải trừng trị bọn họ thật nghiêm!” Cảnh Ninh giơ nắm đấm, lời lẽ quả quyết.

Ngụy Tiêu bật cười cầm lấy nắm tay nàng, nhẹ nhàng đáp: “Được, vi thần thề chết cũng trung thành với bệ hạ.”

Cô nương ngốc, loại việc này sao có thể để cho nàng ra tay chứ, hãy giao nó cho ta.

Ngụy Tiêu hôn lên trán nàng, khẽ nói: “Ngủ đi, ngày mai còn phải lên triều sớm.”

Lúc này Cảnh Ninh mới gật đầu, chui vào trong lòng hắn ngủ yên.

---

Cầu bắt chính tả T_T