Chương 8: sóng trước chưa dừng, sóng sau lại đến

Chương 8: Sóng trước chưa dừng, sóng sau lại đến

Ngụy Tiêu nhìn bộ dạng đáng thương của nàng, có chút không đành lòng, không nói tiếp nữa. hắn thu tờ danh sách lại, cầm bút lông lên thấm mực, đưa cho nàng nói: “Thì giờ không còn sớm, bệ hạ phê tấu chương nhanh rồi nghỉ sớm.”

Cảnh Ninh ngoan ngoãn cầm lấy, cũng cúi đầu chăm chú nhìn vào tấu chương trước mặt.

Ngụy Tiêu nhìn đỉnh đầu đen nhánh của nàng, không khỏi âm thầm thở dài.

Cảnh Ninh chợt nhớ đến cái gì, hỏi hắn: “Ngụy khanh, ngày mai ta có thể rút lại ý chỉ cứu tế Giang Nam không?”

“Lời nói của bệ hạ như vàng ngọc, không thể tùy ý sửa đổi. Việc này không cần rút lại, chỉ là nên chọn lựa kĩ người đi bảo trợ thiên tai. Không thể để cho bọn người hữu tướng quyết định.”

Thật ra Ngụy Tiêu đã dự liệu trước, lần này người đi bảo trợ thiên tai hẳn là lành ít dữ nhiều. đến Giang Nam, xa hoàng đế, mọi chuyện không phải là do tổng tư Giang Nam định đoạt hay sao. Người được chọn kì này xem ra sẽ thập cửu nhất sinh. Thật ra hắn cũng đã định tự mình đi, nhưng hoàng đế ngốc này không thể một mình chống lại hữu tướng, thực làm cho hắn đau đầu.

Lúc này Cảnh Ninh mới ý thức mình là hoàng đế trên vạn vạn người, cũng hiểu vì sao mẫu đế thường tự xưng ‘Cô gia’ hoặc ‘Quả nhân’.

Nàng vô dụng như vậy, cũng chẳng hiểu tại sao mẫu đế không truyền ngôi cho tứ hoàng tỷ, mà lại cố tình truyền cho một cái gối thêu hoa không biết gì như nàng?

Nàng không có chí lớn, chỉ muốn làm một nữ nhi bình thường. Có phu quân yêu mến, có nữ nhi xinh xắn, còn nàng chỉ cần mỗi ngày nghĩ sáng trưa chiều tối ăn cái gì, chơi cái gì là được. Nhưng khổ nỗi nàng là hoàng đế, nhất định không thể sống qua ngày như thế được.

"Ngụy khanh, khanh nói xem vì sao lúc trước mẫu đế truyền ngôi cho trẫm, mà lại không phải là tứ hoàng tỷ?"

Ngụy Tiêu không nghĩ tới nàng đột nhiên sẽ hỏi vấn đề này, ngập ngừng một chút nói: "Vi thần không biết."

Nói thật hắn cũng muốn biết tại sao tiên đế lại làm như vậy. Rõ ràng Tứ vương gia giỏi hơn nàng trên mọi phương diện. Nếu Tứ vương gia làm hoàng đế, hắn sẽ không cần phí công cố sức thế này, còn bị người ta xem lòng tốt của mình như lòng lang dạ thú.

“Hay là trẫm nhường ngôi lại cho tỷ ấy, làm một Vương gia nhàn nhã thích hợp với trẫm hơn!”

Ngụy Tiêu đỡ trán, hoàng đế này điên rồi phải không?! Ngôi vị hoàng đế bộ nàng muốn không làm là không làm được sao?!

"Nếu bệ hạ có thời gian suy nghĩ lung tung, chi bằng phê nhanh tấu chương đi ạ.”

Ngụy Tiêu đưa tay chỉ tấu chương.

Cảnh Ninh thở dài, chịu đựng mệt mỏi phê tấu chương.

Có Ngụy Tiêu bên cạnh chỉ điểm thật ra cũng không quá khó khăn.

Ngụy Tiêu vừa nói chuyện với nàng, vẫn nhịn không được liếc nhìn cổ áo nàng, tìm kiếm nơi mềm mại hôm qua hắn sờ được.

Cảm giác rất tốt, vừa non vừa mềm, giống như đậu hũ vậy.

Thật ra nàng làm Vương gia cũng rất tốt, như vậy hắn liền có thể…

Nhưng nghĩ lại, chẳng phải cũng giống nhau sao. Mật chiếu nói phải gả cho hoàng đế, hoàng đế là ai có quan hệ gì?

Tiên đế này đúng là sắp chết cũng không chịu buông tha cho hắn, làm trâu làm ngựa cho nhà bà ta còn chưa tính, còn muốn hắn gả vào cung. Chuyện này đúng là không thể nhịn được mà!!

Sau khi hai người thẳng thắn nói chuyện xong, chiều nào Ngụy Tiêu cũng tiến cung dạy nàng một ít chính sự. Lâu ngày, chẳng biết bắt đầu từ khi nào, triều đình đồn ra chuyện giữa hai người bọn họ.

Vốn đã có lời đồn Cảnh Ninh thích tiểu thái giám mặt mày non mềm. Ngụy Tiêu cũng thuộc dạng tuấn tú đẹp mắt, phù hợp với lời đồn đại về khẩu vị của hoàng đế. Lời đồn vừa truyền ra, mọi người cảm thấy lời này có vẻ là thật.

Ngụy Tiêu nghe được tin này thì đen mặt. Lúc trước sở dĩ hắn không muốn tiếp xúc nhiều với nàng, chính là ngại tình huống như thế này sẽ phát sinh. Nay cũng chưa phải là tiếp xúc với nàng quá nhiều, vậy mà lại vướng phải tin đồn.

Không cần nghĩ cũng biết, chính là hữu tướng phái người tung tin, muốn dùng điều này ly gián bọn hạ. Dù sao người có quyền thế trong tay đều không muốn trở thành nam nhân của nữ đế. Điều này làm hắn vô cùng bực bội, thật tổn hại tôn nghiêm nam nhân của hắn.

Nam nhân của tiên đế rất nhiều, nhưng chỉ lập duy nhất một nam hậu. Cũng chính là phụ thân của nữ đế hiện tại, trưởng tử của Binh bộ Thượng thư. Từ nhỏ lớn lên trong quân doanh là một hán tử thiết cốt, không biết vì lý do gì lại gả cho tiên đế, trở thành nam hậu mà mọi người tranh nhau trốn tránh.

[cái triều đại gì mà ngộ, người ta tranh nhau đoạt lấy ngôi hoàng hậu, còn triều đại này tranh nhau trốn khỏi chức Nam hậu]

Nam nhân này ngay thời điểm tiên đế xác nhận mang thai liền tự vẫn. lúc đó chuyện này còn làm cho dân chúng đối với chuyện của tiên đế bàn tán xôn xao. Tiên đế cũng suýt chút sanh non, khó khăn lắm mới sinh hạ được một nữ nhi, nuôi dưỡng nàng như báu vật.

Cảnh Ninh cũng biết lời đồn về mình và tả tướng. nàng không biết phải xử lý thế nào, muốn thương lượng với Ngụy Tiêu một chút. Nhưng ngoài những lúc thượng triều, hắn đều nói có việc phải làm, cố ý tránh mặt nàng.

Cảnh Ninh xem như đã hiểu ý của hắn, cũng không tìm hắn nữa. sau khi phê duyệt tấu chương xong, liền sai Tiểu Toàn Tử đưa toàn bộ đến phủ của hắn cho hắn xem qua có gì bất ổn không.

Mặc dù hai người giữ khoảng cách như vậy, nhưng lời đồn kia không hề giảm, lại còn tăng thêm. Có rất nhiều lời ngay cả bản thân họ còn không biết, nhưng lại bị người khác nói rất sinh động, thật sự không biết phải làm sao.

Việc này cũng dễ giải quyết thôi. Chỉ cần Ngụy Tiêu cưới thê tử, lời đồn tự dưng sẽ tan biến, chỉ là hắn chậm chạp không quyết định. Thật ra đây là chủ ý của thủ hạ vào sinh ra tử với hắn. Ai cũng không muốn chủ tử của mình lại gánh trên vai loại thân phận đáng xấu hổ này.

Ngược lại, Cảnh Ninh vì muốn giải quyết việc này, chủ động gặp hữu tướng, cố ý xác thực mình thích loại tiểu thái giám mặt non, khẳng định nàng không thích nam nhân, làm cho Tiểu Toàn Tử gánh toàn bộ oan ức lên người.

Ngụy Tiêu nghe tin sau đó tự trách rất lâu. Hắn lại để cho một nữ tử không màn đến thanh danh vì mình phá tan lời đồn.

Tuy hắn tự trách, nhưng vẫn thêm một chút sức, đẩy lời đồn kia lan truyền đến mức ai nấy đều biết. kể từ đó, không còn có ai liên tưởng đến chuyện hai người họ có chuyện mờ ám nữa.

Quả nhiên, sau khi chuyện này được lan truyền đi, lời đồn về hai người mới bị phá tan, ngược lại mọi người nghị luận về việc nữ đế có thú vui kì quái.

Mấy thái giám kia lại không suy nghĩ giống như nam nhân bình thường, bọn họ không so đo nhiều như vậy, vì muốn được nữ đế coi trọng, người nào người nấy đều nhiệt tình tô son điểm phấn để mặt mũi non mềm một chút, biết đâu sẽ được nữ đế để ý.

Cảnh Ninh ngày càng trầm mặc, trải qua chuyện lần này, ngược lại nàng chững chạc hơn rất nhiều. Ngụy Tiêu đến dạy nàng chính sự liền có thể cảm nhận được nàng đối với hắn giữa khoảng cách như người xa lạ. Cái miệng hay cười, đôi mắt hay cười của nàng nay đã không còn nhìn thấy, nàng cũng không còn thường xuyên dùng chất giọng mềm mại của mình gọi hắn là Ngụy khanh nữa.

Nhìn bộ dạng lạ lẫm này của nàng, Ngụy Tiêu cảm thấy có chút không nỡ. Nàng đang trưởng thành!

Chuyện Giang Nam, Ngụy Tiêu đã phái tâm phúc Thái Thường đích thân đi giải quyết. Trần Nhất Minh bị tịch thu nhà cửa, cả gia đình đều bị lưu đày ngàn dặm.

Ngụy Tiêu dùng trọng hình với hắn cũng không thể khiến hắn khai ra những kẻ khác, đành phải từ bỏ.

Việc này vẫn chưa hoàn toàn giải quyết xong, thì việc Tứ vương gia thành thân đã khiến cả triều đình náo loạn cả lên.

Tứ Vương gia này khi đến tuổi cập kê liền nhận đất phong, đến Liễu Châu, hằng năm chỉ hồi kinh hai lần. nàng đột nhiên đến Chiết Tử nói muốn gả cho Trấn thủ Liễu Châu Tề tướng quân, lại khiến nhiều người tranh cãi.

Trong luật pháp có quy định, nữ tử hoàng thất trừ Nữ đế đều có thể cưới gả. Nhưng nhất định phải là gả cho quan to từ Nhị phẩm trở lên, gia thế phải trong sạch, tham chính ba đời.

Tề tướng quân tuy là đời thứ ba tham chính, nhưng hắn từng mắc lỗi, nay chức quan cũng chỉ ở lục phẩm, không đủ điều kiện để lấy Vương gia.

Cảnh Ninh không cần hỏi Ngụy Tiêu liền đặt bút cự tuyệt.

Nhưng nàng không ngờ rằng, tứ hoàng tỷ lại vì chuyện này mà đến kinh thành cầu xin nàng.

Nàng tuy có lòng giúp đỡ, nhưng luật pháp nghiêm minh, cho dù nàng là hoàng đế cũng không thể muốn làm gì thì làm đâu.