Chương 7

Editor: Lăng Hàn (琅寒)

Kể từ Chương 7 mình sẽ dịch tiếp truyện, lịch ra chương 1-2 ngày/chương, mong các bạn ủng hộ

----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Trong tâm hồn của Nhung Dật, có một cảm giác không thể nói thành lời đang ngày càng lan rộng. Anh cau mày, xoay chai thuốc và đưa nó cho Trần Kha Nghiệu xem : "Trên đó viết là chỉ dùng cho Alpha."

"Ừm," Trần Khả Diệu vẫn còn mơ hồ, "có gì không ổn sao?"

"Tôi có thể dùng nó được không?" Nhung Dật hỏi.

Trần Khả Diệu cảm thấy hơi bất ngờ: "Cậu để ý tôi đã dùng qua ?"

Loại thuốc xịt ngoài da này, hoàn toàn không tiếp xúc với da, đối với những người vừa mới hôn ai đó thì hoàn toàn không có gì đáng lo. Tuy nhiên, Nhung Dật cảm thấy như có gì đó không đúng, nhưng cũng không thể nào nói rõ được.

"Tất nhiên không rồi," anh kiên nhẫn tiếp tục giải thích, "nhưng trên đó viết là chỉ dùng cho Alpha, tôi có thể dùng được không?"

Trần Kha Nghiêu cũng nhăn mày, một cách lúng túng nhìn anh, dường như không hiểu những gì anh ấy vừa nói.

Trong tâm hồn của Nhung Dật, người từ khi phân giới tới nay đã bị nhận lầm vô số lần, bỗng nhiên có một cảm giác rùng rợn xuất hiện, trong đầu hiện ra những ý nghĩ không hay.

Anh nuốt một ngụm nước bọt: "Tôi đang hỏi... liệu nó có tác dụng với Omega không?"

Trần Kha Nghiêu giữ nguyên biểu cảm trước đó, nhìn anh ta và mở miệng nhưng không nói gì.

"Thuốc ức chế chuyên dụng dành riêng cho Alpha, tôi xịt vào liệu có tác dụng không?" Nhung Dật tiếp tục.

Trần Kha Nghiêu chớp mắt, đột nhiên nở nụ cười. Anh ta nhẹ nhàng chạm vào mũi Nhung Dật rồi nói:

"Đừng đùa tôi như vậy."

Tuy nhiên, Nhung Dật hoàn toàn không thể cười theo.

Trần Kha Nghiêu tỏ ra căng cứng ngay lập tức: "Cậu... cậu không phải à?"

Nhung Dật trong một khoảnh khắc thậm chí không thể nói lời nào. Anh hầu như đã hoài nghi rằng Trần Kha Nghiêu cũng là một Omega, nhưng chiếc chai thuốc ức chế anh đang cầm trong tay đã phủ định suy đoán của anh.

Nhìn thấy anh mặt trăn trở nhưng không nói gì, Trần Kha Nghiêu mở to mắt: "Cậu... cậu còn có thể là Omega sao?"

Sau cùng, hương pheromone của Beta rất khó để nhận ra.

Trong một khoảnh khắc, Nhung Dật cũng không biết nên hiện ra trạng thái gì: " Không phải cậu đã xem giấy tờ tùy thân của tôi sao?"

Trần Kha Nghiêu dường như đang cố gắng nhớ điều gì đó, sau một lúc lắng nghe, anh ấy nhăn mày và nói: "... Ồ, lúc ấy tôi đang xem ảnh của cậu."

Nhung Dật muốn nói rằng trên trang cá nhân WeChat của mình cũng đã điền vào thông tin về giới tính thứ hai, nhưng dự đoán rằng người này chắc chắn cũng chưa từng xem kỹ, vậy nên anh chỉ cười một cái và quay lại chỗ ngồi.

Nhung Dật lấy thẻ căn cước của mình ra khỏi túi và cầm nó đứng trước mặt Trần Kha Nghiêu. Anh ấy nhìn chằm chằm vào Trần Kha Nghiêu và nói: "Tôi không đùa cậu đâu. Nếu tôi thực sự là Alpha, làm sao cậu có thể cảm thấy mùi hương của tôi ngọt ngào như vậy.” Điều này là kiến thức chung. Cũng khó trách lúc trước Trần Kha Nghiêu luôn cảm thấy bất an và liên tục hỏi anh liệu có cảm thấy không thoải mái vì hương pheromone của anh ta hay không. Alpha rất nhạy cảm với mùi hương của đồng loại, khi cảm nhận thấy, chúng ta sẽ tự nhiên phản ứng tự vệ, phóng thích pheromone đối với cùng giới hoàn toàn là một hành động thách thức.

"Vậy... cậu suốt thời gian qua đều nghĩ là tôi là Alpha?" Nhung Dật hỏi.

Trần Kha Nghiêu không trả lời. Trần Kha Nghiêu tự nhiên hít một hơi thở và khuôn mặt anh đột nhiên trắng bệch.

Trong không gian kín, vẫn còn thoảng chút pheromone của Nhung Dật, điều đó đối với bất kỳ Alpha nào cũng là lực hấp dẫn. Trần Kha Nghiêu vừa rồi còn động tình vừa nói với anh rằng mùi này thật ngọt ngào, thì giờ Trần Kha Nghiêu lại thay đổi biểu cảm, đột nhiên quay người, mở cửa xe và chạy ngay tới góc bãi đậu xe, cúi xuống đặt tay lên tường.

Nhung Dật, còn đang lơ mơ ngồi trong xe, không hiểu chuyện gì đang xảy ra, sau một lúc do dự, anh cũng xuống xe và đuổi theo. Khi tiến lại gần, anh mới phát hiện Trần Kha Nghiêu đang nôn mửa.

Nhung Dật trợn mắt ngạc nhiên: "Cậu sao vậy?"

Khi cách đây chưa đầy một phút, anh mới nhận ra có một sự hiểu lầm lớn giữa hai người, thực ra không cảm thấy quá hoảng loạn. Trần Kha Nghiêu đã nhầm lẫn về giới tính của anh, nhưng vẫn thích anh. Nếu biết rằng anh thực sự là Omega, chắc hẳn sẽ yên tâm hơn phải không? Ít nhất thì sẽ không còn lo lắng về việc tin tức tố của họ gây khó khăn cho nhau, và với Trần Kha Nghiêu, người thích trẻ con, cũng không lo lắng về chuyện con cái.

Nhưng lúc này nhìn Trần Kha Nghiêu nôn mửa không ngừng, Nhung Dật mới nhận ra mình có một cách suy nghĩ mù quáng, từ trước đến anh mặc định Omega phải ở chung một chỗ với Alpha là một điểm mù tư duy rất lớn. Trần Kha Nghiêu không nhầm anh là Alpha mà vẫn thích anh. Trên thế giới này có những người chỉ thích cùng giới tính với họ. Không có gì lạ khi Trần Kha Nghiêu trước đây tỏ tình với anh một cách cẩn thận và lo sợ bị từ chối. Một Alpha bình thường bị người cùng giới theo đuổi sẽ chẳng phải tức giận đánh sao.

Trần Kha Nghiêu có lẽ là chưa ăn tối, nôn suốt nửa buổi mà không có gì ra, nhưng dường như rất khó chịu. Sau khi đứng thẳng, anh lau miệng và nhìn Nhung Dật.

Mở miệng giọng điệu hoàn toàn khác trước: "Tại sao cậu không nói sớm hơn?"

"Tôi tưởng cậu biết," Nhung Dật nổi cáu, "Lúc đó cậu đang nhìn chứng minh thư của tôi, ai mà biết cậu chỉ nhìn vào hình ảnh? Cậu còn không hỏi tôi nữa!"

Trần Kha Nghiêu cũng bực mình, "Tôi... Cậu lớn lên như vậy ai mà lại nghi ngờ vậy chứ?"

Đây quả thực là một cuộc tấn công của cuộc đời.

Cả cuộc đời này anh đã bị nhận nhầm nhiều lần, nhưng không gì có thể so sánh với sự bức bách trong lúc này.

Nhung Dật cảm thấy khá bực mình, "Cậu tự mù, trách ai ?"

Trần Kha Nghiêu nhìn Nhung Dật, không nói gì.

"Và... lại làm gì vậy?" Nhung Dật ủy khuất, "Cậu vừa... vừa khen tôi ngọt ngào."

Trần Kha Nghiêu che miệng: "Đừng nói nữa... Tôi,..."

Nhung Dật tức tối hậm hực, suýt nữa đã giơ chân đá liên tiếp. Nhưng lúc quan trọng, anh nhớ ra đối phương có thân thủ phi phàm, nếu con người này bị tức giận đánh lại mình thì khó lòng trụ nổi.

Nhưng kiểu giữ cái miệng lại thật khó chịu. Anh lùi một bước, sau đó nâng tay dùng sức đập bình thuốc ức chế vẫn nắm trong tay vào đầu Trần Kha Nghiêu.

Phản ứng của Trần Kha Nghiêu thật sự rất nhanh, dù vừa mới nôn nửa sống nửa chết, nhưng động tác vẫn nhanh nhẹn như trước, nghiêng người một bên để né tránh.

Chai thuốc trên đất lăn một cái rồi tiếp tục trượt về phía trước, mất hết khí trong chai.

Trần Kha Nghiêu nhìn chăm chăm vào cái bình đó một lúc, đứng dậy và đi tới. Tiếp theo, cũng giơ chân đá mạnh vào chiếc chai kia.

Cái bình đã bị rò rỉ biến mất khỏi tầm mắt hai người một cách bất ngờ.

"Vậy giờ cậu nghĩa là gì?" Nhung Dật nhìn Trần Kha Nghiêu, "Cậu chỉ thích phía Alpha của tôi, sau khi biết tôi là Omega, cảm thấy ghê tởm? Ghê tởm đến mức muốn nôn?"

Trần Kha Nghiêu cúi đầu, không nói gì.

Nhung Dật tiếp tục hỏi: "Cậu định chia tay với tôi?"

"Tôi không thể vượt qua về mặt sinh lý." Trần Kha Nghiêu nói, "Tôi nói thật đấy."

"Bullsh*t!" Nhung Dật tức giận, "Tôi thấy cậu chính là có vấn đề tâm lý!"

Trần Kha Nghiêu cũng bắt đầu tức giận: "Lừa dối tôi suốt thời gian này, còn nói tôi có vấn đề tâm lý?"

"Rõ ràng là do cậu mù mắt!"

Trần Kha Nghiêu nâng giọng lên: “Ai có thể nhìn bằng mắt thường nhìn ra cậu không phải là Alpha? Ngay cả khi cậu là Beta, tôi cũng có thể chấp nhận. Nhưng ai có thể nghĩ rằng cậu lại là Omega?”

Nhung Dật tức giận nói: "Làm sao tôi biết cậu là kẻ biếи ŧɦái! Nếu trong tâm hồn cậu có vấn đề, thì đừng đi gây họa người khác có được không?"

"Hạ." Trần Kha Nghiêu cười khẩy, "Thích đồng tính thì gọi là biếи ŧɦái? Gọi là có vấn đề tâm lý? Xã hội hiện đại còn có người hẹp hòi như cậu à? Tôi cũng đã mở mang tầm mắt rồi."

"Đừng đội nồi tôi như vậy," Nhung Dật giơ tay chỉ vào cậu, "Thích cùng giới không phải là bệnh, nhưng cậu thì thật sự có bệnh!"

Sau khi nói xong, anh không chờ Trần Kha Nghiêu đáp lại, quay ngay lưng lại và đi về phía lối ra: "Cút đi cho tôi, mấy ngày nay là chó."

Ngay sau lưng anh, tiếng nói của Trần Kha Nghiêu, người luôn thể hiện bản tính nhã nhặn trước mặt anh trong thời gian vừa qua, vọng lên.

"Chó, cậu đang giễu cợt tôi à?" Anh ta nhìn theo hướng lưng Nhung Dật, "Cậu có khả năng đó sao?"

“Tôi…”

Nhung Dật tức giận mà cảm giác bất lực,vì anh biết mình đánh không lại, cả ngực cứ như bị nghẹn không thở được. Vậy nên, anh quyết định đi thẳng tới bên cạnh chiếc xe của Trần Kha Nghiêu và hung hắng đá thẳng vào cánh cửa còn đang mở ra.

Sau một tiếng rầm, cánh cửa xe đã bị hình thành một cái lõm rõ ràng, và đồng thời còi báo động cũng đã kêu lên.

"Cậu bị bệnh thần kinh à" Trần Kha Nghiêu hét lớn từ phía sau.

"Cậu không có tư cách nói như vậy với tôi!" Nhung Dật quay đầu lại và hét to.

Cú đá quá mạnh khiến cho Nhung Dật cảm thấy đau đớn dưới lòng bàn chân, rời khỏi bãi đỗ lên taxi bàn chân vẫn đau đớn.Nhưng những cảm giác vật lý này so với sự tức giận trong lòng anh thực sự không đáng kể.

Thực tế không chỉ là sự tức giận. Tâm trạng của Nhung Dật hiện tại quá phức tạp, có nhiều sự oan uổng, không cam lòng, thậm chí là hối hận.

Anh thật là xui xẻo đến tận tám kiếp mới gặp phải Trần Kha Nghiêu, con người ngu xuẩn đến khinh thường. Liệu đó có phải lỗi của anh khi không giống Omega không? Anh chưa bao giờ che đậy thân phận của mình, thậm chí còn cố gắng biểu thị rõ ràng để tránh hiểu lầm, nhưng tên ngu ngốc này mù ? Trách ai ?

Rõ ràng là cùng một bộ mặt, cùng một thể xác và tâm hồn, chỉ vì khác biệt về giới tính mà phải trải qua sự khác biệt đối xử này. Tên hỗn đãn này còn có mặt mày nói người khác hẹp hòi?

Lại nhớ lại những khó khăn về cảm xúc mà anh đã phải chịu trong những năm qua vì bề ngoài này, mang đủ loại không thuận lợi, Nhung Dật không thể kiềm chế mà hốc mắt đỏ lên.

Anh nghĩ cú đá lên cánh cửa xe trước khi rời đi còn nhẹ nhàng chán. Cảm xúc trong lòng chẳng thể giải tỏa được, nổi lên như sóng trong lòng.

Chưa đến một nửa giờ trước đó, Nhung Dật vẫn nghĩ rằng mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới này. Nhưng giờ đây, khi ôn lại những chuyện mà anh và Trần Kha Nghiêu đã làm trong xe, Nhung Dật bỗng cảm thấy một cơn buồn nôn nhẹ nhàng nổi lên.

Anh mở cửa sổ xe, vẫn cảm thấy dạ dày khó chịu, nhưng tiếc rằng cái khăn tay hay để trong túi của anh trong những lúc như thế không còn nằm trong tay.

Tất cả, đều là lỗi của tên rác rưởi Trần Kha Nghiêu. Nhung Dật tức giận đến mòn răng, thuận tiện nguyền rủa cho hắn một cuộc đời cô độc.