Chương 3: Đại Hôn

Thiệp báo ngày mừng nhanh chóng được đưa gửi tới khắp tứ hải bát hoang, cùng mời Tam Giới vui chung vì hỷ sự.

Ngày đó, một con đường hoa đỏ rực được trải dài từ Hiên Viên Phủ- Bắc Trần Thành cho tới Cửu Trùng Thiên.

Long trọng, xa hoa, lộng lẫy, rộn ràng. Không ngoa khi nói, đã cả ngàn năm, Thiên Giới chưa từng có ngày vui nào như thế này.

Ỷ Lan nhìn mà ngưỡng mộ, liệu rằng tương lai, nàng sẽ được làm nhân vật chính trong một ngày vui long trọng như thế chứ? Với người mà nàng yêu, nàng liệu có được vì chàng mà khoác lên hỷ phục rực rỡ nhất?

Mau chóng nhận được thiệp mời, Ỷ Lan thấy rõ tâm trạng Thiền Huy ngày một xuống dần, hắn gần như suy sụp.

Nàng từng thử nói chuyện với Thiền Huy, nhưng hắn lại tự nhốt mình trong phòng, ngày ngày cũng ít nói hơn, đây là dáng vẻ mà nàng chưa từng thấy trước đây ở hắn.

Rồi ngày lành cũng đến. Nàng cùng Thiền Huy và Trần tướng quân tới chúc mừng, ở đó nàng gặp lại sư phụ, đồng môn của mình và Yên Vương Phi.

Trước khi Yên Vương Phi đội khăn trùm đầu, Ỷ Lan đã kịp chiêm ngưỡng thấy nhan sắc của nàng tân nương.

Gương mặt nàng có ngũ quan hài hòa, mang đầy nét ý cười và hạnh phúc trên ánh mắt.

Tô son điểm phấn, đôi môi cánh đào được tô điểm sắc đỏ rực rỡ mà quyến rũ, mí mắt dài được phủi lớp bụi vàng kim lấp lánh, làn da trắng bóc cùng với cánh hoa trên trán.

Yên Vương Phi của ngày hôm nay, Bạch Uyển, chính là người xinh đẹp nhất.

Hỷ phục đỏ thắm tầng tầng lớp lớp được khoác lên người nàng. Không hổ là “Tiên Mai” người ta đồn đại, Bạch Uyển sinh ra, màu đỏ như đã được định sẵn sẽ là của riêng nàng, khoác lên hỉ phục, nàng trông lộng lẫy vô cùng.

Bộ váy rất long trọng. Lớp ngoài cùng của nó được đính nhiều viên ngọc châu đắt giá. Còn tà áo phía sau thì thêu hình đuôi phượng vô cùng sinh động, khiến cho chỉ cần nàng cất bước, đuôi phượng như đang uyển chuyển, đung đưa theo nhịp đi của nàng.

Tất cả, đều nổi bật tới diêm lệ.

Mũ phượng được gắn nhiều ngọc quý, những trâm cài màu vàng kim sáng lấp lánh, chỉ nhìn thôi Ỷ Lan cũng thấy nó nặng cỡ nào. Gương mặt nhỏ nhắn của Yên Vương Phi giờ hẳn gượng lắm mới có thể đỡ được tá vàng lên đầu như vậy.

Nhưng tân nương hẳn đang hạnh phúc lắm.

Nhìn xem, nhìn sự long trọng của hôn lễ, hẳn Yên Vương phải yêu nàng vương phi này vô cùng. hắn dường như hận không thể nói cho tất cả mọi người biết rằng, đó là thê tử duy nhất mà hắn yêu, nàng là người độc nhất vô nhị, trân trọng vô cùng.

Ỷ Lan đứng ngoài, nhìn Yên Vương trong mắt đầy ý cười, dịu dàng nâng đỡ lấy vương phi của mình, dẫn nàng lên xe hoa.

Hỉ phục của Yên Vương có thể kém hơn tân nương một bậc, nhưng phong thái, gương mặt tuấn tú của hắn dường như đã khiến người mình tỏa sáng. Hắn là điển hình cho câu nói “lụa đẹp vì người”.

Bên thêu long, bên thêu phượng. Chàng tuấn tú, nàng diễm lệ. Cả hai xứng đôi vô cùng.

Tai Ỷ Lan rất thính, nàng còn nghe được cả những lời nói nhỏ của cặp phu thê mới cưới, ngọt ngào vô cùng:

“Nào, từ từ thôi phu nhân.”

“Đa tạ chàng, Mộ Thương.”

“Về thôi, về nhà của chúng ta.”

“Vâng.”

Ỷ Lan từng gặp vị vương gia này. Trong ấn tượng của nàng, hắn dường như là một người vô cùng lạnh lùng, thậm chí có chút lạnh bạc, không quan tâm đến nữ sắc, tư lợi xung quanh, vậy mà hắn, lại có một gương mặt, một ý cười hết mực yêu chiều, sủng ái tới vậy.

Tới bây giờ Ỷ Lan cũng hiểu tại sao Yên Vương lại từng được nhiều người mến mộ đến thế. Hắn gần như là một nam nhân chuẩn mực trong mắt nữ nhân vậy, tiền tài, danh vọng hắn đều có, và cả sự quan tâm đặc biệt chỉ dành cho bông hoa trong tim hắn.

Nam nhân nào khi yêu liệu có phải đều yêu chiều, một mực trong mắt chỉ có nữ nhân của mình hay không?

Nghĩ ngợi đến đây, Ỷ Lan bất giác nhìn qua phía Thiền Huy, lòng nàng lại càng nhói đau.

Nàng biết hắn đang gượng cười, dáng điệu vui vẻ của hắn bây giờ, dường như chỉ là một vỏ bọc cho trái tim đang bị bóp vụn. Đôi mắt đó không còn cười nữa, nó trông rỗng vô hồn.

Vậy mà chẳng biết có động lực từ đâu, Thiền Huy vẫn mỉm cười được cho tới tận khi họ hành lễ tam bái.

"Nhất bái thiên địa!”

“Nhị bái cao đường!”

“Phu thê đối bái!”

Tới Cửu Trùng Thiên, và Trường Thiên Điện, dưới sự chứng kiến của Thái Hậu, chủ phủ Hiên Viên và hàng bao những thần tiên khác.

Cuối cùng, người mà Thiền Huy thích, nỗ lực chạm tới đã thực sự bước lên nấc thang mà hắn không thể nào với, nàng đã trở nên xa lạ với hắn mãi mãi.

Dù biết là ích kỉ, nhưng lòng Ỷ Lan dấy lên một nỗi vui nhỏ bé. Liệu hắn sẽ ngừng bước mà ngoảnh lại nhận ra nàng chứ, hắn luôn ngước mắt tiến về phía trước như vậy, quả thực, cũng nên có lúc, ngẫm lại thành quả của bản thân, và những gì đang đợi hắn ở phía sau rồi.

Suy nghĩ này vừa nảy ra, Ỷ Lan bất giác tự trách bản thân, nàng đang vui trên cảm giác tan nát, nỗi buồn của hắn ư?

"Ỷ Lan, giờ chàng đang suy sụp nhất, là lúc mà ngươi đáng lẽ phải mạnh dạn tới an ủi chàng." - Nàng đã nghĩ vậy đấy.

Ỷ Lan quá lương thiện.

Thiền Huy chẳng qua chỉ là đang nếm thử cảm giác của nàng phải chịu trong suốt mười năm qua mà thôi.

Trong suốt bữa tiệc, Thiền Huy uống rượu rất nhiều, đi chúc phúc, chúc rượu rồi giả dối, già vờ rằng hắn đang vô cùng vui mừng. Khoảnh khắc tân lang bước đi, quay về động phòng, tim hắn như đã ngừng đập rồi.