Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Nhật Ký Theo Đuổi Tình Đầu

Chương 30: Trong đầu chỉ có một mình Tô Dĩ An

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Không được! Cô không được nghỉ!"

"Tiền bối..." Tô Dĩ An thoáng có chút sợ hãi trước phản ứng của Vũ Lăng.

Chẳng lẽ đến cả Vũ Lăng cũng có chuyện hay sao?

Vũ Lăng thậm chí còn không thể hiểu nổi bản thân đang làm gì. Anh chỉ biết, thứ duy nhất trong đầu anh đang nghĩ tới, chính là Tô Dĩ An.

Tô Dĩ An, ngay trước mặt Vũ Lăng lại khóc nấc lên:

"Em không xứng đáng làm gia sư, không đáng làm một cô giáo! Có giáo viên nào lại đi đánh lộn rồi bị đưa lên làm việc với cảnh sát chứ? Vũ Dương trở nên kì quái như vậy, cũng là vì em. Thật sự, em phải nhanh chóng rời khỏi Vũ gia!"

Trái tim Vũ Lăng quặn thất lại. Cô nhóc trước mắt anh đang khóc. Tại sao anh lại thấy đau lòng đến như vậy? Anh chỉ muốn chạy lại ôm chầm lấy cô, vuốt ve cô, an ủi cô để ngăn những dòng nước mắt ấy chảy xuống thấm đẫm hai gò má của khuôn mặt nhỏ bé.

"Tô Dĩ An!"

Anh nắm lấy tay cô, kéo cô về sát mình, để Tô Dĩ An có thể gục vào l*иg ngực anh, nấc lên những tiếng khóc.

Anh đâu có ngờ được, nhũng câu nói của bố anh lại khiến Tô Dĩ An suy nghĩ nhiều đến như vậy.

Anh cũng không biết từ bao giờ, câu nói mà Tô Dĩ An phát ra, rằng cô sẽ rời xa Vũ gia lại khiến anh hốt hoảng đến như thế.

Kể cả hiện tại, nhìn thấy cô gái trước mắt mình khóc đến hai đôi mắt sưng mọng, đỏ ửng lên, anh cũng chỉ quan tâm tới một điều, không được để cô khóc.

"Tô Dĩ An! Cô rất tuyệt! Cô là gia sư tuyệt nhất mà cả Vũ gia chúng tôi được gặp! Đừng rời khỏi Vũ gia nhé!" Anh nói liên tục, lựa hết mọi câu nói để dỗ dành Tô Dĩ An.

Anh chỉ sợ cô thật sự sẽ không dạy Vũ Dương nữa, không tới Vũ gia nữa.

"Tiền bối..." Tô Dĩ An nấc lên.



Được vòng tay của Vũ Lăng ôm trọn, cả người Tô Dĩ An dường như không còn chút sức lực nào nữa.

Phải mất một lúc lâu sau, cô mới có thể bình tĩnh trở lại. Tính ra Vũ Lăng đã ôm cô mãi như thế suốt gần chục phút đồng hồ.

"Cảm ơn anh!" Tô Dĩ An quệt nước mắt, cố nhoẻn miệng cười.

"Cô là đồ ngốc sao?" Vũ Lăng buông cô ra, mặc dù trong không gian tối, nhưng cũng có thể trông thấy rõ mặt anh đang đỏ ửng lên, "Chỉ vì vài câu nói của bố tôi mà cô đã nhụt chí đến như vậy rồi sao?"

Hơn nữa, lúc cô dám một mình xông vào đám người côn đồ đấy chỉ để bảo vệ Vũ Dương, cô thật sự rất ngầu đấy.

"Ngày mai lại tới dạy cho Vũ Dương nhé!" Anh nhẹ nhàng nói.

Tô Dĩ An bật cười. Vũ Lăng, những lúc dịu dàng, nói chuyện ấm áp như thế này thật sự rất thích.

"Em biết rồi, tiền bối!" Cô sụt sịt, có kìm hết nước mắt để nó không trào ra thêm một lần nữa.

Được Vũ Lăng an ủi như thế, ít nhất cô cũng thấy hạnh phúc rồi.

Vũ Lăng thở dài, gật đầu ưng ý.

"Vậy, tạm biệt tiền bối!" Cô cất giọng, vẫn còn chút run run.

"Ngủ ngon!"

"..." Sao tiền bối hôm nay...dịu dàng thế nhỉ?

Nhưng cô mặc kệ, được anh chúc như thế, cô sướиɠ đến mức mất ngủ mất.

Tô Dĩ An cười tươi rói, vẫy tay:

"Anh cũng ngủ ngon nhé, tiền bối!"



Vũ Lăng gật đầu. Chiếc xe moto phóng đi trong tích tắc.

Cô vẫn đứng nguyên ở đó, chưa vào phòng.

Cô có nằm mơ không? Ban này...Vũ Lăng đã ôm cô, thậm chí còn rất lâu.

Nhưng tồi tệ hơn, cô lại khóc trước mặt Vũ Lăng. Bao nhiêu biểu cảm xấu xí nhất của cô đều trưng ra hết cho anh ấy thấy rồi còn đâu nữa?

Không ổn rồi Tô Dĩ An! Màu lại hành động như một con ngốc rồi.

Hơn mười giờ đêm, nhưng Vũ Lăng chưa về nhà, anh đi vòng ra phía ngoại ô, nơi có bãi đất trống rộng thênh thang, nơi có một nấm mồ vẫn còn khá mới.

Bãi đất rộng mênh mông, không có nhà, không có người, chỉ có cây cối xào xạc.

Anh dừng xe, đi tới bên nấm mồ. Một chiếc mồ nằm cô độc trong bãi đất trống.

"Mặc Khanh..."

Trên tấm bia, hai chữ Mặc Khanh hiện lên khiến tâm trạng Vũ Lăng càng trở nên rối bời.

Anh chỉ biết tới đây, anh chưa thể về nhà ngay bây giờ.

"Mặc Khanh, rốt cuộc cảm xúc giữa anh và Tô Dĩ An là gì đây?" Vũ Lăng thở dài nhìn tên người con gái được khắc trên tấm bia.

Những lúc đối diện với Tô Dĩ An, nó hoàn toàn khác so với những cô gái mà anh từng gặp. Cảm giác ấy...rất giống cảm giác mà anh từng thấy khi đối diện với Mặc Khanh.

Anh quỳ xuống, ngồi bên cạnh nấm mồ, gục đầu xuống. Anh chỉ ở lại đây một chút thôi. Hình bóng Tô Dĩ An cứ quanh quẩn trong đầu anh, nhớ lại những giọt nước mắt của Tô Dĩ An, cả người anh lại run lên.

Vũ Lăng! Mày điên rồi! Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gjf vậy chứ?u0006u0006u0006u0006u0006u0006
« Chương TrướcChương Tiếp »