Chương 32: Thái tử tỷ phu và cô em vợ (32)

""Phải"" Thái tử thấp giọng nói ""Cô...Ta phải đi, vì còn có chuyện rất quan trọng phải xử lý, cho nên nhất định phải rời đi""

""Vậy à..."" Giọng của Dung Hỷ buồn buồn, lúc Thái tử còn muốn nói chút gì đó, nàng đột nhiên lại ngẩng đầu lên, đôi mắt lóe sáng như sao ""Đại ca ca, huynh khom lưng xuống đây một chút đi?""

""Hửm?"" Thái tử giật mình, thân thể đi trước ý thức, làm theo Dung Hỷ.

Đó là quyết định rất không sáng suốt, nhưng hắn lại không muốn khiến Dung Hỷ thất vọng.

Ngoài dự đoán là hành động kế tiếp của Dung Hỷ.

Tay nhỏ ôm lấy mặt Thái tử, ""bẹp"" một cái thật to lên gương mặt của Thái tử.

Cả người Thái tử như hóa đá.

Nhưng Dung Hỷ thì cười đến đắc ý xán lạn ""Tạm biệt đại ca ca, phái chăm sóc bản thân thật tốt đừng có bị thương nữa nha""

Nụ cười của nữ hài, Thái tử đã nhớ lại vô số lần, đặc biệt là trong mấy năm gian khổ nhất trong nhân sinh của hắn, ánh dương duy nhất chống đỡ mình tiếp tục tiến lên trong bóng tối, chính là nụ cười Dung Hỷ tặng cho hắn trước khi đi.

Thậm chí, còn dựa vào ấn tượng mà cho người vẽ một bức tranh treo trong thư phòng của mình.

Đoạn thời gian sống cùng Dung Hỷ và Dung lão phu nhân ở biệt viện Mục Hà ấy, nghe nữ hài chíp chíp kể về những chuyện lý thú mà nàng gặp ở thôn Mục Hà, cũng là thời điểm thoải mái vui vẻ nhất trong khoảng mười năm nhân sinh của hắn.

Chờ chuyện trong Kinh kết thúc hết, hắn lập tức phái người trở về biệt viện Mục Hà tìm người, nhưng khi đó Dung lão phu nhân đã qua đời, Dung Hỷ cũng được Dung Tương và Dung phu nhân đưa về Kinh, biệt viện Mục Hà người đi nhà trống, đâu còn chút bóng dáng một già một trẻ nữa?

Thái tử xem xét dáng vẻ và cách ăn mặc và chi tiêu của Dung Hỷ và Dung lão phu nhân, lại thêm thuê tạm cư ở thôn Mục Hà, ngoại trừ thôn dân bản địa, đa số là thân thuộc hiển quý trong Kinh, nhưng Thượng Kinh lớn biết bao, dù có là Thái tử, chỉ bằng vào chút manh mối trong trí nhớ muốn tìm người cũng không dễ, sau đó hắn lại bị những việc vặt khác quấn thân, chuyện này tự nhiên cứ thế chậm trễ.

Mãi đến sau đó, hắn nhìn thấy Dung Hỷ ở bữa tiệc ngắm hoa của Đại trưởng công chúa.

Dung Hỷ nói gì đó với Dung Hoan bên cạnh, lộ ra bộ dáng rất vui vẻ.

Nụ cười đó, Thái tử đã sớm khắc sâu vào đáy lòng, có thể nào cũng sẽ không nhìn lầm.

Hắn sớm biết trưởng nữ Dung Hoan tiếng thơm lan xa của Dung Tương, Hoàng hậu từng nhiều lần đề cập, nói gần nói xa không chút che giấu ám chỉ và yêu thích, nhưng Thái tử lại không có ý gì, chỉ là hắn không ngờ, tiểu nữ hài nhi mà mình tâm tâm niệm niệm, lại chính là đích thứ nữ của Dung Tương, thân muội muội của Dung Hoan, Dung Hỷ.

Thái tử bình sinh chưa từng động tâm, phải bỏ ra một khoảng thời gian dài mới nói rõ tình cảm của mình, hắn cũng không phải tính tình thích dây dưa dài dòng, lúc này lập tức áp dụng hành động.

Tiếc là Dung Hỷ không giống Dung Hoan, luôn dùng danh hào đích trưởng nữ của Dung Tương để chạy khắp nơi ở ngoài, Dung Hỷ có nhóm bạn của mình, những nơi mà Thái tử có thể nhìn thấy Dung Hỷ, hơn phân nửa đều là có Dung Hoan ở đó.

Nói chung cũng bởi vì như vậy, sau đó mới có hiểu lầm đó.

Số lần Thái tử gặp mặt Dung Hoan ngày càng nhiều, vì đối phương là tỷ tỷ của Dung Hỷ, còn rất chăm sóc nàng, nhưng không ngờ mình yêu ai yêu cả đường đi, lại khiến cho tâm hồn thiếu nữ của Dung Hoan ngầm động, si tình giao sai chỗ.

Sau đó làm hỏng nhân duyên vốn nên có thể thành của Dung Hỷ và cả mình.

Khi đó Dung Tương dưới sự thuyết phục nhiều lần của trưởng nữ, cuối cùng nhè ra hôn sự của nàng ấy và Thái tử, đi cầu Hoàng đế.

Trước kia trên chiến trường Dung Tương từng cứu Hoàng đế một mạng, lúc ấy Hoàng đế lập tức đồng ý, để hai nữ nhi của Dung Tương có có thể tự do lựa chọn nhân duyên, chỉ cần đối phương cũng bằng lòng, ông sẽ tứ hôn.

Khi đó mặc dù Hoàng đế sủng ái Thục phi, cũng biết Thục phi hướng Dung Hoan cho Đại hoàng tử, cũng chính là đích thê của Tĩnh Vương sau này, nhưng khi đó ông ấy vẫn chưa đến mức già mà hồ đồ, vẫn còn chút tình phụ tử đối với Thái tử, sau khi hỏi Thái tử có ý với nữ nhi của Dung Tương hay không, được đối phương trả lời khẳng định chắc chắn, bút lớn vung lên, thánh chỉ tứ hôn liền ban xuống.

Thái tử khi đó tuyệt đối không ngờ, ""Nữ nhi của Dung Tương"" mà Hoàng đế chỉ hôn là Dung Hoan, chứ không phải Dung Hỷ.

Sau khi Thái tử biết được chân tướng, ném hỏng không ít thứ trong thư phòng.

Hắn không phải không nghĩ tới hủy hôn, nhưng Hoàng đế tứ hôn đâu phải trò đùa? Hơn nữa còn là được hắn gật đầu, cuối cùng nhất, Thái tử vẫn lý trí đè nén kích động dưới sự khuyên can của Hoàng hậu hai mắt đẫm lệ, dừng lại phần tâm tư này.

Nhưng sau khi biết được sự thật từ trong miệng Dung Hoan, hắn bắt đầu làm trầm trọng hơn, nâng Dương Phụng nghi đến phía đối lập với Dung Hoan.

Thật ra, Dương Phụng nghi từ trước đến nay chỉ là quân cờ che giấu tai mắt người khác.

Bao gồm tình trạng mập mờ giữa Dương Phụng nghi và hắn truyền khắp trên phố, cũng đều là kết quả của việc Thái tử sai người đổ thêm dầu vào lửa.

Nếu chủ tử sau lưng Dương Phụng nghi đã muốn hắn gánh thanh danh đó tới mức này, vậy hắn dứt khoát tương kế tựu kế cũng không sao.

Nghe xong Thái tử kể liên tiếp những chuyện này, đầu óc Dung Hỷ bị nhét vào quá nhiều thông tin, nhất thời không tiêu quá nổi.

Thái tử thấy dáng vẻ nàng có chút ngốc ra, khóe môi hơi nhếch lên, cuối cùng có ý cười.

Dịu dàng mang theo cưng chiều.

""Vậy nàng có tin lời cô nói là sự thật không?"" Thái tử ấm giọng nói ""Chưa từng có ai khác, chỉ có nàng thôi""

Người tâm duyệt chỉ có nàng.

Người lặng lẽ đặt trong lòng để tưởng niệm cũng chỉ có nàng.

Không thể không nói, những lời này của Thái tử nói ra khiến Dung Hỷ rất xúc động.

Thế nhưng mà...

""Chuyện này đột ngột quá"" Dung Hỷ khẽ nói.

Khiến người ta trở tay không kịp, thậm chí tâm hoảng ý loạn.

""Cô hiểu""

Ý cười bên môi Thái tử bỗng nhiên phai nhạt, nhuộm lên chút đắng chát.

Dung Hỷ nhìn, không biết sao trái tim co rút lại, cảm giác hơi đau nhức.