Chương 40: Thái tử tỷ phu và cô em vợ (40)

Dung Hỉ nghe thấy lời này của Bảo Nhi, trong lòng rất phức tạp.

Trong khoảng thời gian này, không phải Dung Hỉ không hận, không oán, nàng làm sao cũng không ngờ, mình đã nói rõ với cha nương, nguyện ý làm tục huyền của Thái Tử, tại sao tỷ tỷ còn làm chuyện thừa, hạ dược nàng và Thái Tử chứ?

Người đương thời coi trọng danh tiết của nữ tử, cho dù chuyện bại lộ, nữ nhân chưa xuất giá đã bò lên giường của nam nhân, tuy không đến mức bắt chui vào l*иg heo, nhưng nhà chồng sẽ không vui, mẹ chồng cũng không cho phép, càng không nói đến chuyện tỷ tỷ còn chưa đi, giữa nàng và Thái Tử chính là quan hệ tỷ phu và em vợ, nếu ngày đó tin tức hai người hoan hảo truyền ra ngoài, thanh danh cả đời Dung Hỉ chắc chắn sẽ bị hủy.

Từ trước đến nay tâm tư Dung Hoan tỉ mỉ, không có khả năng không nghĩ đến mặt này được.

Nhưng nàng ấy biết rõ chuyện này sẽ thương tổn Dung Hỉ lớn đến mức nào, mà vẫn làm.

Vì ba đứa con của nàng ấy, dùng danh nghĩa bồi thường tự cho là đúng là.

Đối với chuyện này, trái tim Dung Hỉ băng giá.

Nhưng nghĩ đến ngày ấy, tỷ tỷ làm trò trước mặt nàng, ăn viên thuốc kia vào, lại nghĩ đến đêm qua Thái Tử thẳng thắn với nàng, còn những lời hôm nay Bảo Nhi nói. . .

Ánh mắt và động tác không lừa được người, nàng có thể cảm giác được, đứa nhỏ này thiệt tình thực lòng với nàng.

Cho dù Dung Hoan đã làm chuyện kia với nàng, nhưng muốn nàng giận chó đánh mèo sang một đứa trẻ, nàng thực sự không làm được.

Có lẽ giống như mẫu thân nói, tâm địa của nàng quá mềm.

Dung Hỉ nghĩ đến đây, lại thở dài.

Việc đã đến nước này, nàng có để ý ân oán trong quá khứ cũng không có ý nghĩa, vì mình, cũng vì cha nương, nàng phải tỉnh táo lại, dẫn theo mấy đứa trẻ, từng bước một trầm ổn đi về phía trước trong thâm cung này, có lẽ đây mới là thượng sách.

Còn Thái Tử. . . Cứ đi một bước tính một bước đi.

Nghĩ đến đây, vẻ mờ mịt trong mắt Dung Hỉ dần tan đi.

Bảo Nhi ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt có chút khó hiểu, sâu trong mắt là vẻ cẩn thận chờ mong và bất an.

"Ừm." Khóe môi Dung Hỉ cong lên, vươn tay sờ gương mặt mềm mại của cậu bé. "Nương. . . Tin tưởng Bảo Nhi."

Bàn tay nhỏ của Bảo Nhi bắt lấy vạt áo của Dung Hỉ căng thẳng.

"Tiểu di mẫu. . . Không, nương. . . Con. . ."

Nhìn cậu bé vui vẻ đến thất thổ.

Dung Hỉ bật cười, cho dù như thế nào, Bảo Nhi thân cận mình, luôn là chuyện tốt.

"Cô nương, đúng là quá tốt."

"Hửm?"

"Thái Tử đối tốt với ngài, hoàng tôn thân cận với ngày, vài ngày trước nô tỳ đã truyền tin cho Hàm Nhụy tỷ tỷ, nói tình huống của ngài cho phu nhân biết, Hàm Nhụy tỷ tỷ nói tình huống của phu nhân đã tốt hơn nhiều rồi."

"Thật sao?" Nghe nói thân thể mẫu thân có khởi sắc, Dung Hỉ buông cái khăn thêu trong tay xuống, hé miệng cười.

Từ sau khi Dung Hoan đi, thân thể của Dung phu nhân nhanh chóng yếu đi, nhưng không muốn Dung Hỉ lo lắng nên vẫn cố gắng chống đỡ, đợi đến khi Dung Hỉ phụng chỉ vào cung, lại vướng bận Dung Hỉ, nhất thời bệnh tới như núi đổ, vừa phát sốt vừa nôn mửa, cho dù Thái Tử đã mời thái y đến xem bệnh bốn, năm chuyến cũng không thấy đỡ.

Dung Hỉ lo lắng cho mẫu thân, muốn thỉnh cầu ra cung, nhưng lại bị Dung phu nhân cự tuyệt.

Dung phu nhân sai người mang lời nhắn đến, nói với nàng bà chỉ bị cảm mạo bình thường mà thôi, chỉ cần tĩnh dưỡng mấy ngày thì tốt rồi, sợ nếu Dung Hỉ về phủ lại lây bệnh cho nữ nhi, muốn nữ nhi phải sống thật tốt, chăm sóc cho chính mình, như vậy bà mới an tâm.

Dung Hỉ biết rõ tính tình của mẫu thân, chỉ có thể kiềm lại suy nghĩ trở về thăm nhà, lại muốn Thải Lục bên cạnh mình và Hàm Nhuỵ giữ liên hệ, để nàng có thể nắm được tình huống thân thể của mẫu thân.

Mấy chục ngày nay, vì chuyện này, nàng luôn ủ mặt mày chau, sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn không tốt gì đó.

Mặc dù Dung phu nhân được Dung Tương kính trọng, hơn mười năm này Dung phu nhân đều quản lý Dung phủ, hậu trạch gọn gàng ngăn nắp, nhưng Dung Hỉ biết, mặt ngoài gió êm sóng lặng, cũng không đại biểu an toàn không lo.

Trước mắt, hai ca ca của nàng không ở Dung phủ, nàng lại không thể làm bạn bên cạnh mẫu thân, trong lòng luôn bất an.

Hiện giờ nghe thấy tình huống của mẫu thân chuyển biến tốt đẹp, cuối cùng Dung Hỉ cũng có thể buông lỏng trái tim lơ lửng của mình rồi.

"Đúng vậy, Hàm Nhuỵ còn nói, hôm qua phu nhân còn nhắc đi nhắc lại, chờ ngự y đến khám mà không có vấn đề gì, thì hai ngày nữa sẽ đệ thiệp lên, xin đến thăm ngài." Thải Lục thấy cảm xúc của chủ tử không hạ xuống nữa, cũng cảm thấy vui vẻ.

"Thật tốt quá."

Dung Hỉ nghe thấy lời này, liền biết thân thể mẫu thân chắc hẳn không có chuyện gì đáng ngại.

Nghĩ như vậy, nàng cười đến mắt cong cong, cũng có tâm tư nói chuyệ phiếm với Thải Lục.

Thái Tử bước vào trong điện, đúng lúc nhì thấy Dung Hỉ hư vậy.

Cười nói như chim yến, sinh cơ toả sáng.

Không giống mấy ngày hôm trước, cho dù cố gắng nở nụ cười, nhưng vẫn không giấu được vẻ ưu tư và tiều tụy dưới đáy mắt.

Cung nhân canh giữ trong điện đang muốn lên tiếng, Thái Tử lại xua tay.

Hắn từng bước đến gần, hình dáng xinh đẹp kia đã từng xuất hiện trong giấc mộng đêm khuya của hắn, lúc này lại gần ngay trước mặt hắn.