Chương 52



Hoàng hôn buông qua đầu, cây cối hai bên đường như tàn ảnh xẹt qua cửa sổ xe, bên trong xe lại yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng động cơ xe không lớn vang vọng bên trong.

Liên Chức ngồi ở phía sau xe bên phải, khóe mắt lại kìm lòng không đậu mà quét qua bên cạnh.

Tống Diệc Châu đang quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong tầm mắt là một bàn tay cực kỳ xinh đẹp. Ngón tay thon dài, gân xanh nhàn nhạt dọc theo mu bàn tay hướng lên trên, một chiếc đồng hồ màu đen nằm gọn ở cổ tay.

Âu phục vừa vặn như thế, lại khiến cho người ta nhìn ra vài phần gợi cảm.

Phương Thành bị tiêu chảy, cô thuận lợi thay thế. Lần đầu tiên ngồi cùng xe với Tống Diệc Châu, Liên Chức khẩn trương xoa xoa hai tay.

Dường như nhận ra ánh mắt của cô, Tống Diệc Châu quay đầu lại, ánh mắt phản quang giống như màu hổ phách.

Liên Chức vô thức rũ mắt xuống.

Tống Diệc Châu nói: "Lúc chín giờ, cô tìm lý do đến phòng bao gọi tôi đi.”

“Hả? Vì sao?”

Cô buồn bực không hiểu, Tống Diệc Châu lại nhìn cô một cái, ánh mắt mang theo lực xuyên thấu nhạy bén.

“Cô cảm thấy thế nào?”

Liên Chức lúc này mới phản ứng lại bản thân mình trì độn, nghe nói tiệc xã giao này của những tổng giám đốc lớn luôn từ bàn này chuyển tới bàn khác. Đại khái hắn cũng không thích dáng vẻ sương khói lượn lờ kia, nhưng không thể qua loa thì đành phải tìm lý do.

“Tống tổng, lý do cần quyết định về hạng mục đồ gỗ nội thất thế nào?”

“Được, cô xem rồi quyết định.”

Xe dừng trước một khách sạn kiểu Trung Quốc có chút phong cách, có hàng rào trúc và tranh sơn thủy, có vẻ hữu tình.

Tống Diệc Châu được mời đến phòng riêng, Liên Chức đang ở trong phòng nghỉ đặc biệt chờ hắn, trong phòng còn có mấy vị tài xế và trợ lý khác. Nhân viên phục vụ bưng nước trà và đồ ăn tới chào hỏi, rõ ràng đã vô cùng quen thuộc với việc chiêu đãi này.

Liên Chức ăn tối xong, đeo tai nghe luyện nghe tiếng Đức.

Đảo mắt đã đến tám giờ, Liên Chức vào phòng bao gõ cửa, khi nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra vô vàn tiếng cười thoáng chốc vọt tới.

Ánh mắt mấy vị tổng giám đốc thoáng nhấc lên, vốn tưởng rằng là nhân viên phục vụ, nhưng nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc áo sơ mi trắng, trong nụ cười đều có chút ngả ngớn.

“Ơ, đây là thư ký nhỏ nhà ai.”

“Vậy còn phải nói sao? Thư ký là bộ mặt của lãnh đạo, vừa nhìn đã biết là Tống tổng. Chúng ta nào có người đẹp như vậy.”

Mấy vị tổng giám đốc khác nở nụ cười theo.

Tống Diệc Châu ngược lại tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến, cô nhìn ra được hắn đã uống không ít, cổ đã mơ hồ ửng đỏ.