Chương 4: Đại Ngưu Ca

Hai người dùng xong cơm sáng, liền cùng nhau rời đi tiểu viện, đi ra ngoài vườn hái một chút rau dưa trái cây. Nông gia rau dưa đều là tự mình trồng, ngày thường mấy việc này đều do Mai di một người xử lý, hôm nay Tiểu Tuyết không thể ngốc tại trong viện luyện võ, nên cũng đi theo ra tới.

Nếu nàng ngốc tại trong viện, liền có thể nghe được mẫu thân cùng vị tỷ tỷ kia trò chuyện.

Trong vườn trồng rất nhiều đậu, xanh đậm một mảnh, loại đậu này thường dùng để nấu canh hay xào với thịt, hương vị tươi ngon, rất được nông gia ưa thích, cũng là loài cây dễ trồng, lớn nhanh.

Mãi cho đến gần giữa trưa, thái dương đã lên tới đỉnh đầu, ánh nắng như thiêu đốt vạn vật, mọi việc mới hoàn thành.

Dương Tuyết mồ hôi chảy như mưa, đối làm việc làm nông quả thực khắc sâu nhận thức, so với tưới rau trồng cây nàng càng thích luyện quyền.

Nàng đứng lên xoa xoa cái trán nhỏ ướt đẫm mồ hôi, đúng vào lúc này, nàng thấy được cách đó không xa xuất hiện một thân ảnh quen thuộc, trên mặt lập tức nở rộ ra nụ cười vui vẻ.

“Đại Ngưu ca!” Nàng gọi một tiếng, chạy chậm bước qua.

“Tiểu tuyết” Đại Ngưu hàm hậu cười cười, trong tay hắn cầm theo một cái lưới cá, bên trong có không ít cá tôm các loại.

“Đại Ngưu ca, ngươi hôm nay đi đánh cá sao, thu hoạch không tệ nha!” ánh mắt Dương Tuyết dừng lại một hồi trên tay Đại Ngưu, hì hì cười nói.

“Ha hả...đây là chút quà ta mang tặng ngươi” Đại Ngưu gãi gãi đầu, đem trong tay lưới cá đưa qua.

“Sao mà như vậy được, vô công bất thụ lộc, ta cái gì cũng không giúp, sao có thể lấy không công sức cả ngày của Đại Ngưu ca được chứ!” Diễm Dương Tuyết vội vàng lấy tay đẩy ra tỏ vẻ từ chối.

“Tiểu Tuyết sao lại khách khí như vậy, tháng trước cha ta bị bệnh, thỉnh liên tiếp mấy vị đại phu ở trấn trên, tốn không ít của cải, cũng không chữa khỏi được, cuối cùng vẫn là nhờ nương của ngươi ra tay mới cứu về một mạng, người một nhà chúng ta đối với Châu thẩm thẩm đều thập phần cảm kích, lúc ấy bởi vì chữa bệnh cho cha mà nhà ta tiêu hết hơn phân nửa tích góp, thật sự không có gì đền đáp, hiện tại đưa tới chút cá tôm báo đáp ân tình, cũng là chuyện đương nhiên, muội vẫn là cầm lấy đi ” nói, Đại Ngưu lại lần nữa đưa tới trong tay lưới đánh cá .

“Mẫu thân vì cha của huynh chữa bệnh, vốn chính là chuyện nhỏ không tốn sức gì, không cần bất luận cái gì hồi báo, mọi người đều là hàng xóm láng giềng, giúp đỡ lẫn nhau cũng là đương nhiên, Đại Ngưu ca vẫn là đem về đi ” Diễm Dương Tuyết vẫn cố gắng khuyên bảo, lắc lắc đầu, không chịu nhận lấy.

“Tiểu tuyết nếu là không chịu nhận lấy, ta liền đứng ở chỗ này không đi” Đại Ngưu kiên định nói đồng thời tỏ vẻ không đi.

Dương Tuyết biết Đại Ngưu tính tình, người này trung hậu thành thật, có ân tất báo, nếu không nhận lấy mấy con cá tôm này, đối phương hơn phân nửa là sẽ đứng ở chỗ này không đi, cân nhắc một lát, nàng liền duỗi tay bắt lấy lưới cá.

“Được rồi ! Nếu Đại Ngưu ca thật sự đã kiên trì thế, Tiểu Tuyết cũng chỉ đành nhận lấy vậy”

Lưới cá này bên trong cá, tôm, trai, cua tổng cộng không dưới mười cân, đối với đứa trẻ tám tuổi bình thường muốn cầm được quả thực là không dễ dàng nhưng ở trong tay Dương Tuyết, lại phảng phất nhẹ tựa lông hồng, cầm lấy bằng

một tay một chút cũng không thở dốc, sắc mặt cũng không thay đổi.

Đại Ngưu nhìn thấy cũng không khỏi cảm thán, đối võ công của Tiểu Tuyết lại vô cùng ngưỡng mộ.

Ở trong lòng Đại Ngưu, Tiểu Tuyết một nhà đều thực thần bí, mẫu thân của nàng là một nữ tử y thuật bất phàm, tám năm trước đến thôn, lúc ấy còn mang một cái bụng to, tới trong thôn mua một tiểu viện cũ nát, vẫn luôn sinh hoạt ở đó đến nay.

Mọi người trong thôn đều đối gia đình nàng vô cùng tò mò cùng cảm kích, cũng bởi mấy năm trước trong thôn tới cường đạo, cướp đoạt mười mấy hộ nông gia tài lương, trong thôn tráng hán không một ai là đối thủ của đám cướp, cuối cùng lại là mẫu thân Tiểu Tuyết ra mặt, một chiêu liền diệt sát thủ lĩnh của bọn chúng, làm mấy tên cường đạo khác bị dọa sợ.

Kể từ đó đến giờ, trong thôn vẫn luôn bình an không có việc gì, cũng không có cường đạo xuất hiện, trong phạm vi mấy trăm dặm đã trở thành một vùng quê yên bình không sóng gió.